"Sau đó đã xảy ra chuyện gì?" Hai người ngồi ở bàn sau đang tán gẫu thì có một giọng nói truyền đến.

Người nói thở dài: "Không có sau này, hai người đều chết trông rất thảm."

Mấy ngày nay mọi người đã quen nhìn sinh tử nên không khỏi thở dài, Văn Xuyên ngẩng đầu nhìn, cậu thấy mấy người trung niên ngồi ở trên bàn, vừa ăn vừa chậm rãi nói: "Đều là người trẻ tuổi, nói cũng thật hay, nhưng ai biết được ngày mai với tai nạn cái nào sẽ đến trước cơ chứ?"

"Ai nói không phải?" Một người khác nói: "Tuy tôi ngưỡng mộ tinh thần của mọi người, nhưng chúng ta cũng nên nhìn lại xung quanh mình. Cần phải trân trọng người vẫn luôn ở bên mình."

"Nửa đời này của chúng ta, chết cũng từng chết qua rồi, không còn gì hối hận nữa cả." Một người ho khan rồi nói: "Tương lai còn dài."

"Đúng vậy." Mọi người trong bàn gật đầu, nói: "Ngày này năm sau phải là một sự kiện vui vẻ, phải có một cái gì đó đáng để mong đợi."

"Khi nào thì mới kết thúc đây?"

Văn Xuyên và Hạng Thần nhìn nhau rồi hơi mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác.

Bàn ăn đột nhiên trở nên yên tĩnh nhưng chất cách trở gần như không thể ngăn cản được mùi vị ngọt ngào này.

Văn Xuyên ngẩn ngơ, cậu vừa nghĩ đến lời mà người kia vừa nói: ngày mai với tai nạn, không ai biết cái nào sẽ đến trước liền quay sang nhìn Hạng Thần, Hạng Thần đang cúi đầu uống canh, chỉ với vài ngụm thôi là ăn xong món tráng miệng rồi, sự trúc trắc trong ánh mắt cậu đã đã biến mất từ ​​lâu, thực sự là thời gian không chờ đợi một ai.

Hạng Thần đột nhiên sững sờ, chóp mũi vừa động, mùi của Omega đối diện càng rõ ràng, hắn áp chế thú tính đang trào dâng trong lòng, ăn xong cơm liền đứng dậy kéo tay Văn Xuyên rời đi.

Khi làn da của hai người chạm vào nhau bỗng cảm thấy nóng bừng, ánh mắt Hạng Thần sâu không thấy đáy nhìn cậu, kéo cậu ra khỏi nhà ăn, tìm một căn phòng trống gần đó rồi đóng cửa lại.

Vặn Hạ cùng Chu Trì tình cờ đi qua, mắt Văn Hạ nheo lại, lộ ra vẻ không vui nhưng hắn cũng không đi quấy rầy hai người họ.

Chu Trì nhìn theo ánh mắt của hắn mà không thấy gì, tò mò hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Văn Hạ cười nói: "Tôi nhìn thấy một con cún con đang muốn bị đánh."

Chu Trì: "..."

Trong phòng không bật đèn, cũng không có ai lên tiếng trước, chỉ có tiếng thở.

Hạng Thần nói: "Chất cách trở của cậu... Khụ khụ, tôi có một ít này, cậu có cần dùng không?"

Văn Xuyên cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, có chút chua xót lại có chút cô đơn, dừng lại một lúc lâu mới thở dài, trong lòng cậu luôn thấy rối bời nhưng lại không thể không quan tâm trong lòng Hạng Thần đang nghĩ gì.

Vừa rồi hắn có nghe thấy lời của những người đó không?

Hắn ăn món tráng miệng còn sót lại của cậu là có ý gì, ánh mắt kia của hắn là có ý gì? Có phải do cậu đã nghĩ nhiều rồi hay không?

Bầu không khí trở nên mơ hồ lại trở nên ngưng đọng, Văn Xuyên duỗi tay, ra hiệu chặn Hạng Thần đang cầm chất cách trở lại, Hạng Thần không nhúc nhích, Văn Xuyên còn chưa kịp nói gì đã bị Hạng Thần ôm chặt.

Hạng Thần vùi đầu sau gáy cậu, hít một hơi thật sâu, mùi hương không thể che giấu tràn ra, quấn vào dây thần kinh khiến hắn ý loạn tình mê (*), suýt chút nữa không khống chế được ham muốn cắn xé.

(*) Ý loạn tình mê: Ý chí bị rối loạn, tâm trí bị cảm xúc bên ngoài làm xáo trộn, tư duy bình thường bị ảnh hưởng.

Mùi thơm quá, sao lại thơm như thế này?

Không phải hắn chưa ngửi thấy mùi pheromone của những Omega khác, nhưng hắn chưa bao giờ ngửi được một mùi ngọt ngào như vậy, khiến đầu óc choáng váng, sự tỉnh táo của hắn có nguy cơ bị ảnh hưởng.

Sau gáy là nơi mà mọi Omega quan tâm nhất, bị một Alpha mạnh mẽ tới gần ngửi như vậy, tóc tai Văn Xuyên dựng đứng hết lên, toàn thân nổi da gà, trong tiềm thức muốn đẩy người đó ra.

Nhưng ngay sau đó cậu lại phát hiện ra điều gì đó, bàn tay giơ lên ​​thật lâu không buông xuống, cậu cảm nhận được Hạng Thần đang hơi run lên, đối phương đang cố hết sức kiềm chế, toàn thân cứng ngắc, điều không nói nên lời là bên dưới đang dính chặt vào cậu.

Văn Xuyên ngẩn người một lúc, trái tim như bị lông vũ nhẹ nhàng cào một cái, cậu từ bỏ phản kháng, tựa đầu lên vai Hạng Thần, để bản thân ngửi được hơi thở khiến người ta cảm thấy an tâm của đối phương, dần dần thả lỏng.

Hạng Thần nói: "Chuyện này, tôi, Văn Xuyên... Tôi..."

Chàng thiếu niên Alpha đỏ mặt, miễn cưỡng buông người trong lòng ra, không ngừng nhẹ nhàng khịt khịt mũi, hắn quay đầu sang ngang, môi cùng chóp mũi lướt qua tai Văn Xuyên, khiến mặt hai người nóng bừng lên.

"Tôi thích em, Văn Xuyên, tôi..." Hạng Thần liếm môi, miệng lưỡi khô khan nói: "Tôi, tôi có được không? Em có nguyện ý chọn tôi không?"

Trong lòng Văn Xuyên chợt chua xót, giống như đã đi một đoạn đường dài, rốt cục cũng đợi được đến khi có một người quay người vươn tay ra, vô số hình ảnh nhanh chóng lóe lên trong đầu.

Dưới gốc cây ngô đồng, người đàn ông này trông rất bảnh bao, hai người đã ăn miếng trả miếng nhau trong suốt ba năm học, khi nhìn thấy người đàn ông này giúp đỡ những Omega khác khiêng đồ nặng, cảm giác khinh thường và cáu kỉnh trong lòng cậu cuối cùng cũng giảm bớt. Cuối cùng tất cả đều quy về một điểm, lại rơi vào hình ảnh người này cá cược với bạn bè, hắn đứng trước mặt cậu, mở miệng tỏ tình.

Lúc đó tim cậu đập nhanh hơn bây giờ, mặt nóng bừng, đầu óc hiếm khi trống rỗng, cậu còn chưa kịp thưởng thức cảm giác này thì đã nghe thấy tiếng cười từ phía sau, tỏ ý Hạng Thần không tự lượng sức mình.

Ngay lúc đó sự tức giận và xấu hổ dâng trào, cậu phát hiện bản thân cảm thấy không cam lòng, tất cả mọi sự tiêu cực đều dồn hết vào tay chân, xương cốt, cậu rất ghét người này nên mỗi lần bắt bẻ hắn đều làm hết sức mình.

Nhưng sau này, người này lại giúp bạn cậu thoát khỏi Chung Hạo Sinh, thậm chí còn bỏ học vì chuyện này, trong lòng cậu lại có cảm xúc lẫn lộn, cậu chỉ là không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với người này cho đến thời khắc sinh tử trong viện nghiên cứu, đối phương nhảy ra từ lỗ thông hơi và cứu cậu.

Văn Xuyên ngẩng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt này, Hạng Thần căng thẳng đến mức trán đổ mồ hôi, môi khẽ run, cơ bắp căng ra, nhìn cậu không chớp mắt.

Đôi mắt Văn Xuyên rơi xuống môi hắn, cậu nhớ nụ hôn vội vã khi chia tay trên mái trường.

Cậu mở miệng, giọng nói trở nên khàn khàn, nói: "Sao anh lại hôn tôi?"

Tim Hạng Thần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tay chân tê dại, hắn nói: "Lúc đó... Tôi cũng không biết. Tôi chỉ nghĩ lỡ đâu không còn gặp lại nhau được nữa. Tôi không muốn... Không muốn phải hối tiếc."

Văn Xuyên nhìn hắn, ngón tay cậu đặt trên má hắn, phát hiện tên Alpha mạnh mẽ này đang run lên trong lòng bàn tay cậu.

Cảm giác này không ngờ lại khiến Văn Xuyên hài lòng, cậu chủ động tiến tới, hơi thở của hai người gần như hòa quyện vào nhau, chỉ cần động một chút là có thể hôn nhau.

Văn Xuyên lại không ngừng tiến lên, nhẹ giọng nói: "Như vậy sẽ không để lại hối tiếc nữa chứ?"

Hạng Thần sửng sốt một lúc, trong lòng liền dâng lên một tia mừng rỡ: "Em đồng ý rồi?"

Như sợ bản thân đang ở trong mộng chưa tỉnh lại, hắn thấp giọng hỏi: "Em đồng ý? Thật không? Nói rõ ràng đi!"

Văn Xuyên nói: "Ai mà biết được anh có đang cá cược với ai không... Ưm..."

Lời chưa nói xong Hạng Thần liền hôn cậu, một tay để sau gáy Văn Xuyên, một tay ôm lấy eo cậu, dường như muốn đem người kia hòa làm một với mình. Môi của hắn ngậm lấy môi dưới của Văn Xuyên lập tức cạy răng đối phương, độc đoán công thành đoạt đất.

Pheromone của hai người mơ hồ quấn lấy nhau, chỉ trong chốc lát đã rơi vào điên cuồng, mùi vị này thật sự quá tuyệt vời, đến mức Hạng Thần không thể dừng lại.

Đầu gối Văn Xuyên mềm nhũn, bị Hạng Thần ôm chặt đè lên cửa, cậu nâng tay ôm cổ Alpha, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể cuồn cuộn mãnh liệt, sắp phá vỡ phòng tuyến cuối cùng.

Hạng Thần thở hổn hển, cuốn lấy lưỡi Văn Xuyên, giống như đang nếm thử món tráng miệng ngon lành nào đó, trong phòng vang lên một âm thanh mờ ám, mặt Văn Xuyên đỏ bừng, lông mi run lên, thở không ra hơi, cậu đặt tay lên vai Hạng Thần rồi đánh vài cái.

Hạng Thần miễn cưỡng lùi lại phía sau, áp trán vào nhau, bình tĩnh hít thở, trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc.

Vào lúc con đường phía trước không rõ ràng, bàn tay nắm chặt của hai người cùng làn da gần kề mang đến rung động không gì sánh được, hai trái tim đập dữ dội. Sau đó Văn Xuyên cười thành tiếng, Hạng Thần nhìn cậu tỏ ý không hiểu.

Văn Xuyên thì thào: "Thì ra hôn là như vậy."

Hạng Thần nhìn Văn Xuyên như phát hiện ra điều gì mới lạ, tuy biết đây là thói quen nghề nghiệp của mình, chỉ là vì tò mò nhưng trong lòng hắn dường như có một cái móng mèo đang gãi nhẹ.

Hạng Thần nhéo cằm Văn Xuyên, hôn nhẹ một cái, sau đó lại hôn thật sâu, khàn giọng nói: "Thầy giáo Văn, những điều thầy không biết còn nhiều lắm."

Lời nói đầy ẩn ý, Văn Xuyên còn chưa kịp đáp lại đã bị nụ hôn của Hạng Thần làm cho ngứa ngáy, ngón tay nắm lấy cổ áo đối phương, hai người lại hôn nhau.

Lần này khác với lần trước, họ bình tĩnh lại và cảm nhận hơi thở của nhau, có tiếng thở hổn hển vang lên, khung cảnh này vô cùng đẹp đẽ và ấm áp.

Hơi ấm suýt chút nữa đã khiến Văn Xuyên đau mũi, cậu sắp rơi nước mắt luôn rồi.

Hạng Thần thở dài, hôn lên trán Văn Xuyên, nói: "Tôi thích em, Văn Xuyên."

Văn Xuyên ừm một tiếng, trầm mặc một lát mới nói: "Có lẽ là có thể em cũng thích anh."

Hạng Thần còn chưa kịp vui vẻ, Văn Xuyên lại nói thêm một câu nữa: "Nhưng trước kia em rất ghét anh, sao anh có thể khiến người ta ghét như vậy chứ?"

Hạng Thần: "..."

Hạng Thần ôm Văn Xuyên không nhịn được cười, những điều bực bội trong lòng Văn Xuyên liền bị nụ hôn của Hạng Thần làm dịu đi, hai người lén trốn việc, ôm nhau nằm xuống giường trong phòng. Hai người nắm tay, tựa vào nhau, nhỏ giọng trò chuyện rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Đây là giấc ngủ yên bình và thoải mái nhất mà cả hai đã trải qua kể từ khi hai người lưu vong lâu như vậy.

Khi hai người tỉnh dậy, đã tới giờ ăn tối, cả hai đã ngủ suốt một buổi chiều.

Văn Xuyên cuối cùng cũng thấy thèm ăn, cậu cảm thấy đói, Hạng Thần liền vòng tay ôm cậu rồi hôn, hai người đứng dậy đến nhà ăn ăn cơm.

Ăn ngủ, ngủ ăn, Văn Xuyên còn tưởng mình là một con heo, sau đó nhìn xuống thấy tay của Hạng Thần đang nắm chặt tay mình, không nhịn được nhếch khóe miệng lên.

Sau bữa tối, Hạng Khôn đi tới, sau khi nhìn thấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, ông liền nhướn mày.

Hạng Thần tự hào nói: "Con dâu của cha đấy."

Hạng Khôn: "..."

Văn Hạ đá một đá vào người Hạng Thần, từ mang tai đến cổ đỏ bừng, hắn chật vật muốn rút tay ra, bước sang vài bước duy trì khoảng cách.

Hạng Khôn tỏ ý giễu cợt nhìn con trai mình, xua tay: "Chung Hạo Sinh đã mở miệng."

Cả hai lập tức trở nên nghiêm túc.

Trong phòng giám sát, Dương Khánh đuổi những người khác đi, chỉ còn Hạng Khôn, Văn Hạ, Văn Xuyên, Hạng Thần và La Tử Tùng còn ở lại, còn An Tĩnh thì vẫn đang bận rộn trong phòng thí nghiệm.

Văn Hạ nhìn Hạng Thần đầy ẩn ý, ​​Hạng Thần nở một nụ cười tươi rói đến mức muốn làm người khác mù mắt.

Văn Hạ: "..." Tên ngốc này là ai?

Anh lại nhìn La Tử Tùng đang có vẻ mặt nghiêm túc bên cạnh, có chút tiếc nuối, cảm thấy bản thân nên can thiệp vào chuyện của hai người này.

Trên màn hình, Chung Hạo Sinh và Đào Phi bị giam cùng một chỗ, Văn Xuyên nói: "Sao lại nhốt hai người họ cùng một chỗ? Có vấn đề gì không?"

Hạng Khôn nói: "Mấy ngày nay tôi cố tình tiết lộ với Đào Phi chuyện Chung Hạo Sinh có vấn đề, đồng thời yêu cầu Chung Hạo Sinh đến phòng thí nghiệm hai lần. Hôm kia, Đào Phi còn nhân cơ hội đưa đồ ăn mà làm quen với Chung Hạo Sinh, Chung Hạo Sinh cũng nhận ra anh ta, gã biết anh ta muốn gì, lúc đầu gã đã phớt lờ anh ta nhưng sau hai ngày, thái độ của gã đã dịu đi rất nhiều không muốn nói cũng không được. Khi Đào Phi thực sự muốn tạo quan hệ, anh ta nói rất nhiều."

"Dù sao thì họ cũng đang chung phòng." Hạng Thần nói.

Nhìn vẻ mặt tự mãn muốn ăn đánh của con trai, Hạng Khôn cười nói: "Cha thấy thái độ của Chung Hạo Sinh đã tốt lên rất nhiều nên đã tạo cơ hội cho họ nên giả vờ bảo cần thu thập thông tin DNA từ của căn phòng mà Chung Hạo Sinh từng ở, cho nên đành đưa gã đến phòng của Đào Phi."

Hạng Khôn chỉ vào thời gian: "Chỉ cần cho bọn họ nửa tiếng, quả nhiên Chung Hạo Sinh liền mở miệng."

Bọn họ nhìn vào màn hình, Chung Hạo Sinh và Đào Phi nói chuyện phiếm một lúc, sau đó nhìn quanh rồi nói: "Tôi biết anh muốn gì, tôi có thể đưa cho anh, nhưng anh phải giúp tôi."

Đào Phi lập tức kích động: "Cậu chắc chắn là có vaccine? Tôi không đoán sai mà đúng không?"

Chung Hạo Sinh đương nhiên sẽ không nói ra sự thật, gã chỉ nói: "Đúng vậy, tôi đang giữ nó, nếu anh giúp tôi, tôi có thể đảm bảo rằng anh sẽ không phải lo lắng về chuyện này nữa."

Đào Phi không hề do dự nói: "Được, tôi giúp cậu, đem đồ ra trước đi!"

"Tôi không có ngu, anh cầm rồi thì bỏ rơi tôi chứ gì?" Chung Hạo Sinh cong chân, giẫm lên ghế, nhìn hắn ta: "Anh giúp tôi đã rồi tôi mới giao vaccine cho anh."

Đào Phi cau mày: "Sao tôi biết cậu có nói thật hay không?"

Chung Hạo Sinh nói: "Anh cũng đã nhìn thấy lão Cẩu. Gã vẫn còn sống. Tôi đã tiêm vaccine cho gã. Anh phải giúp tôi liên lạc với lão Cẩu. Khi anh thấy gã thì anh sẽ tự nhiên biết điều tôi nói có đúng không."

Mấy ngày nay, Chung Hạo Sinh luôn bị đưa đến phòng thí nghiệm, ban đầu Đào Phi có chút nghi ngờ nhưng vừa nghe liền tin lời Chung Hạo Sinh, lập tức nói: "Gã ở đâu? Làm sao tôi có thể liên lạc được với gã? Các người... Các người đang định làm gì vậy?"

"Tiến hóa." Chung Hạo Sinh mỉm cười: "Anh không hiểu đâu, anh chỉ cần biết những gì chúng tôi đã làm là một điều tuyệt vời, trong tương lai loài người sẽ trải qua một sự thay đổi lớn, ưu thắng liệt thải (*), anh hiểu không? Những người ở lại sẽ là những người mạnh nhất."

Chung Hạo Sinh lại nhìn Đào Phi, hất cằm lên: "Đương nhiên là đầu cơ thủ xảo (**), ai đó cũng sẽ nghĩ ra cách như anh, nếu tìm được tôi thì coi như anh thông minh, nếu ngược lại thì chỉ có thể bị đào thải và xin chúc mừng, cuối cùng anh đã tìm ra đúng cách."

(*) Ưu thắng liệt thải: Mạnh mẽ thì sống, yếu đuối thì bị đào thải.

(**) Đầu cơ thủ xảo: lợi dụng thời cơ và dùng thủ đoạn giảo hoạt, thiếu chính đáng để trục tư lợi, cũng để chỉ dùng sự khôn lỏi để đạt lợi ích.

Đào Phi đã sốc khi bị nói như vậy, nhưng hắn không thể nhịn được mong đợi, nói: "Tôi, tôi có thể làm gì?"

"Tim cách liên lạc với lão Cẩu rồi đưa cho gã cái này." Chung Hạo Sinh lấy từ trong quần ra một cái vòng tay: "Lão Cẩu biết chuyện này, gã ở gần điểm cứu hộ, đi ra ngoài tìm gã."

"Cái gì?" Đào Phi lập tức lắc đầu: "Tôi đi ra ngoài? Tôi... Tôi không đi được nếu tôi đi ra ngoài sẽ chết mất!"

"Việc gì cũng không muốn làm, không làm gì mà muốn có lợi ích? Anh nghĩ có thể không?" Chung Hạo Sinh lạnh lùng nhìn hắn ta: "Bất cứ việc gì cũng có cái giá của nó, anh muốn đi nhờ xe của ai đó thì cũng phải xem anh có đuổi kịp nó hay không!"

Đào Phi không nói nên lời, hắn ta hơi do dự.

Chung Hạo Sinh chế nhạo nói: "Tôi sẽ không ép buộc anh nếu anh không muốn. Thế giới tương lai không cần những người như anh. Tôi cũng không vội, dù sao bọn họ cũng sẽ không giết tôi, tôi có thời gian chờ đợi cho đến khi vaccine được phát triển. Tôi phải đợi một người sẵn sàng chấp nhận rủi ro."

Đào Phi sợ mình bỏ lỡ cơ hội này nên vội vàng nói: "Chờ đã, tôi, tôi hứa với anh thế nên anh đừng tìm ai nữa."

Ngoài màn hình, Hạng Thần cười lạnh một tiếng, trong mắt Văn Xuyên đầy ý lạnh nhạt, tràn đầy khinh thường.

Trên màn hình, Chung Hạo Sinh nói: "Nếu anh cầm theo thứ này ra ngoài, tất nhiên bọn họ sẽ đi tìm anh. Thứ này có thiết bị định vị, anh đừng lo lắng."

Văn Xuyên nheo mắt, quay đầu nhìn bọn họ: "Bắt luôn à?"

"Đi theo phía sau, bắt được." Hạng Thần nói: "Tôi không yên tâm khi giao chuyện này cho người khác, tôi sẽ tự mình đi bắt bọn họ."

La Tử Tùng nói: "Tôi sẽ đi với Hạng Thần."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play