Ta từ chối đại thiếu gia và tặng cho chàng một bát thuốc ngủ. "Có thể nghe thấy tiếng nghiến răng, là bởi vì chất lượng giấc ngủ không tốt, tối nay nhất định sẽ không nghe thấy nữa."
Ta ân cần đắp chăn cho đại thiếu gia, dưới ánh mắt oán giận của đại thiếu gia, ta đóng cửa rời đi.
Nhưng không ngờ, đêm hôm đó, ta cũng nghe thấy tiếng nghiến răng.
Âm thanh đó thật sự rất đáng sợ, rõ ràng bên giường không có thứ gì, nhưng âm thanh lại giống như vang lên bên tai.
Ta lấy hết can đảm đi ra ngoài, nhưng trong sân không có gì cả, nhưng khi ta quay lại, âm thanh đó lại xuất hiện, ta đành phải đi tìm Đoàn nhũ mẫu.
Đoàn nhũ mẫu ngủ say như ch/3t, tiếng ngáy hòa cùng với tiếng đập cửa của ta tạo thành một bản nhạc, ta gọi ròng rã nửa khắc đồng hồ, vậy mà không làm bà ấy tỉnh lại chút nào.
Ta lại suy nghĩ hồi lâu, ôm chăn đẩy cửa phòng đại thiếu gia ra.
Đại thiếu gia ngủ rất say, chỉ chiếm một bên giường, giống như cố ý chừa chỗ trống cho ta vậy.
Ta rón rén nằm xuống, dù sao chàng cũng ngủ say rồi, trước giờ Dần chắc chắn sẽ không tỉnh lại, chỉ cần ta rời đi sớm một chút, chàng sẽ không phát hiện ra ta đã từng đến ngủ.
Trên người đại thiếu gia còn rất thơm.
Nghĩ linh tinh một hồi ta ngủ thiếp đi, trong lúc mơ màng ta hình như nghe thấy có người đang nói chuyện với ta.
Ta không nhớ rõ người nọ nói gì, nhưng trong mơ hồ hình như có nói một câu: "Xã hội phong kiến thì kết hôn làm gì, là chê bản thân sống chưa đủ khổ sao?"
Người nọ hình như thở dài một tiếng, sau đó liền rơi vào im lặng.
Sáng hôm sau tỉnh lại ta suy nghĩ một chút, lại gọi đại thiếu gia dậy, chàng ngủ rất say.
Ta rất tự tin với trình độ y thuật của mình, trước giờ Dần chàng nhất định không thể nào tỉnh lại được.
Còn tối hôm qua, đó hẳn là ta muốn tiền muốn đến phát điên rồi, nên mới nằm mơ.
Sáng sớm, Đoàn nhũ mẫu nói bà ấy có việc phải về phủ một chuyến, để ta chăm sóc đại thiếu gia cho tốt.
Đại thiếu gia cũng không khác gì hôm qua, vẫn yếu ớt đến mức không thể tự lo cho bản thân, lúc trời tối chàng cũng không vì sợ hãi, mà mời ta ngủ cùng.
Ngược lại là ta, nửa đêm bị dọa đến mức không ngủ được, lại lén lút đến phòng chàng.
Cũng giống như đêm qua, ta ôm chăn nằm xuống, đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Tối nay ta không cho đại thiếu gia uống thuốc.
Ngay lúc ta định rời đi, đại thiếu gia quả nhiên tỉnh lại, chàng đầu tiên là mê man nhìn ta, sau đó ánh mắt dần dần sáng rõ.
"Chào,"
Ta vẫy tay với chàng, "Ta nói ta đi vệ sinh nhầm chỗ, ngài tin không?"
Ta đứng dậy muốn đi, đại thiếu gia đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo ta, thì thào: "Đừng đi."
Đầu óc ta ong một tiếng, tim đập thình thịch.
"Bình tĩnh, Dương Chi Cẩn."
"Ta biết ta đang nằm mơ."
Giọng đại thiếu gia rất nhỏ, ghé sát vào lưng ta, hơi thở cũng rất nhẹ, thì thào, "Là mơ cũng tốt."
Sau khi nói xong những lời này, chàng không làm thêm bất kỳ động tác thừa nào: "Đại thiếu gia?"
Ta gọi chàng hai tiếng, đều không nhận được hồi đáp.
Ta quay lại nhìn chàng, tay chàng vẫn vòng quanh eo ta, mặt cách ta gang tấc, hơi thở quấn quýt, đại thiếu gia đang ngủ say như vậy, lại có một loại yếu ớt khó tả, một lần nữa khơi dậy lòng muốn che chở của ta.
Ta quyết định cho rằng loại cảm giác này là do ta đang mang thai, tình mẹ dạt dào.
05
Ta nằm mơ, trong mơ có Dương Chi Cẩn và ta, còn về cảnh tượng... Rất giống đêm hôm đó chàng "xử" ta bốn lần.
Ta đột nhiên bừng tỉnh, thế mà phát hiện mình đang hôn chàng.
Hơn nữa còn hôn đến mức làm chàng tỉnh lại, bốn mắt nhìn nhau, người xấu hổ lại là ta.
Đương nhiên, thứ run rẩy không chỉ là khóe miệng, còn có cả lòng tự trọng. "Xin... Xin lỗi."
Ta vắt óc suy nghĩ, cũng không thể nào biện minh cho bản thân được.
Hai má Dương Chi Cẩn ửng đỏ, ánh mắt nhìn ta long lanh nước, ta giống như bị câu hồn, mãi đến khi chàng hôn lên, ta mới phản ứng lại.
Nụ hôn của chàng rất nhẹ nhàng, tỉ mỉ, giống như những hạt mưa rơi xuống dưới ánh nắng ấm áp của mùa xuân, nhẹ nhàng, êm ái, mang theo hương thơm đặc biệt của mùa xuân.
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức ta tưởng chừng chàng muốn "xử" ta, thì chàng lại nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta. "Tú Hòa."
"Hửm?"
"Nàng không muốn về phủ với ta, là bởi vì sao?"
"Không muốn làm thiếp."
Cuộc đối thoại đơn giản,
Dương Chi Cẩn khẽ thở dài một tiếng, ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng ta.
Qua thật lâu, thật lâu, chàng mới nói: "Xin lỗi, là ta suy nghĩ không chu toàn."
Cũng không thể trách chàng, dù sao đêm đó chàng cũng không thể khống chế bản thân.
"Tú Hòa muốn gì?"
"Bạc!" Ta đáp rất dứt khoát.
"Nàng có biết không, một nữ tử mang theo hài tử sống trên thế gian này là cực kỳ không dễ dàng."
"Ta có cách chăm sóc tốt cho hài tử và bản thân."
Ta nghiêm túc nhìn Dương Chi Cẩn. "Đại thiếu gia, chúng ta đều là người sáng suốt, người chàng cưới chắc chắn là không thể là ta, mà ta lại không muốn làm thiếp, càng không muốn làm thông phòng. "
Cách giải quyết tốt nhất chính là chàng cho ta một số tiền, ta hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của chàng."
"Đây là cách giải quyết có lợi nhất cho cả hai chúng ta."
Ta hiểu tại sao chàng lại thấy kỳ lạ khi ta không muốn làm thiếp, bởi vì trong nhận thức và kiến thức mà chàng tiếp nhận, phần lớn nha hoàn đều sẽ không từ chối làm thiếp, từ bỏ chuyện một bước lên mây này.
Từ người hầu hạ biến thành người được hầu hạ. Dương Chi Cẩn nhìn ta, dường như đang suy nghĩ về nguyên nhân ta không muốn.