Ta thành tâm cự tuyệt đại thiếu gia. 

Và rơm rớm nước mắt phân tích cho chàng nghe lợi hại của việc đón ta về phủ, cuối cùng tóm tắt lại lập trường và quan điểm của ta: "Nếu ngài thật sự không yên tâm về nô tỳ và đứa bé trong bụng nô tỳ, ngài có thể mỗi tháng gửi cho nô tỳ một trăm lượng bạc tiền sinh hoạt. Nô tỳ sống tốt, ngài và phu nhân tương lai cũng sẽ hạnh phúc mỹ mãn." 

Ta ân cần cài khuy áo cho đại thiếu gia, và vỗ vỗ mu bàn tay chàng một cách trịnh trọng: "Lưỡng toàn kỳ mỹ, đôi bên cùng có lợi, đại thiếu gia!" 

Đại thiếu gia nhìn chằm chằm vào mặt ta hồi lâu, không nói gì. 

Ta muốn khuyên nhủ chàng thêm nữa, nhưng bất đắc dĩ là ta không biết gì về con người này... ngoài việc biết thân thể chàng không tệ. 

"Ừm… nếu ngài cảm thấy một trăm lượng quá nhiều, vậy tám mươi lượng cũng được." 

Đại thiếu gia vẫn không nói gì. 

"Năm mươi lượng, không thể ít hơn!" Ta bắt đầu bẻ ngón tay tính toán chi phí nuôi con cho chàng nghe, "Ăn uống, rồi còn tiền học hành..." 

Ta rất giỏi tính toán. Đại thiếu gia không nhìn ta nữa, giọng chàng hơi khàn, mang theo chút bất đắc dĩ: 

"Tú Hòa, ta mệt rồi, muốn ngủ một lát." 

Cũng không nói đồng ý hay không. 

Từ sau khi ta và đại thiếu gia tính toán xong, chàng không hề nhắc đến chuyện đón ta về phủ, cũng không nói đến chuyện cho ta tiền sinh hoạt. 

Quan trọng hơn là, chàng dự định dưỡng thương ở trang tử, cho đến khi khỏi hẳn. "Vết thương của ngài nặng như vậy, dưỡng cho khỏi hẳn ít nhất cũng phải một tháng, hay là ngài nhịn một chút, để Đoàn nhũ mẫu đưa ngài về nhà trước?" 

Đại thiếu gia bày ra vẻ mặt đau khổ nhìn ta: "Tú Hòa rất ghét ta sao?" 

Nói xong, chàng chống người muốn ngồi dậy: "Vậy... vậy ta đi!" 

Chàng nói đi, nhưng thân thể yếu ớt, chống mấy lần không thành công, hơn nữa còn làm vết thương rách ra, trông thật đáng thương.

Chỉ là mấy động tác đơn giản, sắc mặt chàng đã trắng bệch, như sắp ngã. 

Ta ngẩn người, đại thiếu gia hôm nay và đại thiếu gia hôm qua có gì đó không giống nhau. 

Sao lại trà xanh như vậy? 

Nhưng bộ dạng y phục nửa che nửa mở như vậy, cộng thêm bộ dạng đáng thương của chàng, thật sự khiến người ta không cách nào từ chối. 

"Không có, không có, nô tỳ không có ghét ngài." 

Khuyên nhủ ròng rã một khắc đồng hồ, bày tỏ lòng trung thành của ta, đại thiếu gia rốt cuộc cũng miễn cưỡng nằm xuống. 

"Ngài nghỉ ngơi cho khỏe, ta đi hầm canh gà cho ngài."

Đại thiếu gia nhìn ta, khẽ gật đầu: "Vậy... làm phiền Tú Hòa rồi."

 Lòng muốn che chở của ta sắp tràn ra ngoài rồi. 

Hầm canh gà xong, ta gọi đại thiếu gia dậy ăn, chàng lại không ngồi dậy nổi, Đoàn nhũ mẫu nghĩ ra một cách: "Tú Hòa, con ngồi phía sau đại thiếu gia, ôm lấy ngài ấy, để ta đút canh gà cho đại thiếu gia." 

Ta ôm chàng? Không thích hợp lắm nhỉ

Ta nhìn đại thiếu gia, đại thiếu gia nhìn ta... "Lưỡng lự cái gì."

Đoàn nhũ mẫu nhỏ giọng nói bên tai ta, "Đại thiếu gia là nam nhân của con, cũng giống như phu thê vậy, nào có phu thê nào lại còn ngại ngùng. Hơn nữa, thân thể đại thiếu gia khỏe mạnh, chẳng phải người hưởng phúc là con sao!"

Chữ "hưởng phúc" này, bà ấy cố ý nhấn mạnh ngữ khí, phối hợp với biểu cảm bát quái đặc biệt của phụ nữ trung niên. 

Già rồi mà còn háo hức. 

Ta giật giật khóe miệng: "Nhũ mẫu, lời nói thầm của người có phải hơi lớn tiếng rồi không?" 

Đừng nói đại thiếu gia nghe thấy, cho dù là người nghe lén bên ngoài, cũng có thể nghe rõ từng chữ. 

Cuối cùng, ta bất đắc dĩ phải ngồi phía sau ôm lấy đại thiếu gia, đại thiếu gia dựa vào lòng ta... 

Chàng rất cao, cho dù là đứng hay ngồi, đều cao hơn ta rất nhiều.

 Cho nên, một người cao lớn như vậy lại yếu ớt dựa vào lòng ta, rất có cảm giác kích thích khó tả, bất luận là đối với ta hay là đối với Đoàn nhũ mẫu. 

Đoàn nhũ mẫu càng thêm hưng phấn, bởi vậy có mấy lần cầm không chắc canh gà bị hắt lên vạt áo đại thiếu gia. 

Uống một bát canh gà xong, y phục đại thiếu gia đã hoàn toàn không thể mặc được nữa. 

Đoàn nhũ mẫu áy náy nói: "Y phục bẩn rồi, làm phiền Tú Hòa thay cho đại thiếu gia một bộ mới." 

Lúc bà ấy nói, biểu cảm càng thêm dung tục. 

May mà đại thiếu gia không nhìn thấy. 

Lúc thay quần áo, đại thiếu gia cũng không nói gì, nhưng mặt, tai và trước n.g.ự.c chàng đều biến thành màu hồng nhạt, ta tặc lưỡi, lẩm bẩm:

 "Đại thiếu gia không cần phải ngại ngùng, đêm đó ngài rất là phóng khoáng." 

Ai biết được đêm hôm đó chàng uống phải thuốc gì, hung dữ đến mức không giống chàng. "Khụ khụ..." 

Đại thiếu gia vội vàng quay đầu đi, mặt càng đỏ hơn, giọng nói càng thêm trầm thấp, "Đêm đó, không thắp đèn." 

Ngữ khí của chàng, sao ta lại nghe ra chút tiếc nuối? 

Nhất định là ta cảm nhận sai rồi, dù sao đại thiếu gia cũng là người có thiết lập thanh cao, chưa bao giờ gần gũi nữ sắc, ta ở trong viện của chàng hơn một năm, chàng cũng chưa từng nói với ta mấy câu. 

Phải nói, đại thiếu gia này kỳ thật cũng coi như không tệ.

Rất khoan dung với hạ nhân, bắt gặp ta trộm ăn hai lần, trộm xem sách của chàng, chàng đều không trách mắng ta. 

Đại thiếu gia còn là một chính nhân quân tử, có mấy tháng ta muốn kiếm thêm thu nhập, lén lút viết thoại bản có chút màu sắc, viết được mười mấy trang, lúc làm việc đánh rơi ở phòng ngủ của chàng, đợi đến lúc ta đi tìm, chàng cũng không thèm lật xem, liền trả lại cho ta. 

"Tú Hòa, ban đêm ngủ, ngươi có nghe thấy sau nhà có thứ gì đó đang nghiến răng không?" 

Đại thiếu gia hỏi ta. 

Lúc chàng nói lời này, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi. "Không nghe thấy, ở đây không có sói cũng không có động vật hoang dã nào khác." 

Ta nói. 

Đại thiếu gia chớp chớp mắt, lại nói: "Tú Hòa, vết thương của ta... ngàn vạn lần đừng nói ra ngoài, ta sợ sẽ có người tìm đến truy sát." 

Ta muốn khuyên chàng, nguy hiểm như vậy chi bằng đi sớm một chút. "Nếu có người đến truy sát ta, hiện tại ta chỉ có một mình, tay không tấc sắt lại không có ai bảo vệ..." 

Đại thiếu gia nhìn ta, thở dài, 

"Tú Hòa?"

 "Hửm?" 

Ta nhìn chàng, không hiểu lắm. 

"Không có ai bảo vệ ta." Chàng lặp lại,

 "Haiz, người vô dụng như ta, ch/3t ở bên ngoài không gây thêm phiền phức cho người khác, mới là thích hợp nhất."

 "Nếu ngài không chê, nô tỳ bảo vệ ngài?" 

Chàng đã tự ti như vậy rồi, xuất phát từ lòng nhân đạo, ta đành phải khách sáo một câu. 

"Vậy đa tạ Tú Hòa." Đại thiếu gia không hề khách khí chút nào, lập tức dịch vào trong giường, nhường vị trí bên ngoài cho ta, "Chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút đi." 

Ta luôn cảm thấy, có gì đó không đúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play