Tục danh của Quý gia lão thái gia chính là Quý Minh.
Quý Hoài bị nhốt trong từ đường ba ngày, việc làm duy nhất là nhìn chằm chằm bài vị của lão đầu.
Lão đầu vóc người cao gầy, tuy đã lớn tuổi nhưng vẫn tuấn tú. Khi Quý Hoài còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, thường thích chạy vào sân của lão đầu nghe kể chuyện xưa. Nhưng khi lớn lên, hiểu được nhiều chuyện, y không bao giờ đến gần lão đầu nữa.
Dù nghĩ thế nào, lão đầu này cũng chỉ là một lão đầu bình thường, chẳng liên quan gì đến minh chủ võ lâm.
“Quý gia ta đã ở thành Vãn Lai từ ba trăm năm trước, gia phả đều ghi chép rõ ràng. Ngươi bảo ta làm sao tin tưởng?”
“Lúc đầu Công Tôn Chỉ xuất hiện trong giang hồ, không ai biết lai lịch của hắn. Sau khi hắn mất tích, cũng có vô số người tìm kiếm.” Hoàn Tử Ngang nói: “Nếu hắn chính là Quý Minh thì sao?”
Quý Hoài bưng chén cháo, chậm rãi uống một ngụm, nhướng mắt nhìn Hoàn Tử Ngang: “A, vậy các ngươi muốn mang ta về kế thừa vị trí minh chủ võ lâm sao?”
Hoàn Tử Ngang dở khóc dở cười: “Minh chủ võ lâm từ trước đến nay đều là người có năng lực, không có chuyện kế thừa.”
Quý Hoài nhíu mày, không vui nói: “Vậy các người bắt ta làm gì?”
Y vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng nổ lớn, rung chuyển cả chén đĩa trên bàn. Ngay sau đó, vô số mũi tên nhọn xuyên qua cửa sổ, bắn thẳng về phía bọn họ.
“Nằm xuống!” Hoàn Tử Ngang quát lớn, đá đổ cái bàn trước mặt hai người, đồng thời nắm lấy cổ sau Quý Hoài, đè y xuống đất.
Quý Hoài suýt nữa nôn ra cháo vừa ăn. Chưa kịp lấy lại bình tĩnh, y đã bị kéo dậy bởi một cánh tay. Trong tiếng dao kiếm va chạm, Hoàn Tử Ngang mắng một tiếng, sau đó đẩy Quý Hoài ra khỏi phòng.
Quý Hoài bị đẩy tới kéo lui trong hỗn loạn, ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc. Dạ dày y bỗng nhiên cuộn lên, bất chấp quay đầu nhìn tình hình chiến đấu phía sau, y chạy nhanh vài bước, vịn vào cây và nôn thốc nôn tháo.
“Đừng chạy loạn!” Có người hét lên với y, nhưng ngay sau đó, giọng y nghẹn lại, ôm cổ ngã xuống đất.
Mười mấy người đi theo phía sau Quý Hoài cũng vậy, đều lặng lẽ ngã xuống đất.
Cách đó không xa lại có người đuổi theo, Quý Hoài vội vã chạy về phía rừng cây phía trước, không kịp suy nghĩ.
Cả Hoàn Tử Ngang và nhóm người truy đuổi đều không phải là người tốt. Việc duy nhất y muốn làm lúc này là tạm thời bảo vệ mạng nhỏ của mình.
Nhưng khi dốc hết sức chạy đến gần ngất xỉu, Quý Hoài nhận ra rằng cánh rừng vẫn còn cách xa, và những kẻ truy đuổi đang ngày càng đến gần.
Ngay khi Quý Hoài tuyệt vọng, vài tiếng nổ lớn vang lên, sương mù bao phủ khắp nơi. Trong màn sương mù trắng xóa, một người ôm eo y, bịt chặt miệng y và nhảy vọt lên cao.
Tiếng gió gào thét bên tai dần chậm lại, chân họ chạm đất. Vừa rơi xuống đất, Quý Hoài đã cảm thấy dạ dày quay cuồng, loạng choạng bước vài bước, lại nôn mửa.
Người phía sau tiến đến đưa cho y một chiếc khăn tay.
Quý Hoài nhận lấy lau miệng, giọng yếu ớt nói: “Cảm ơn.”
Người phía sau không nói gì. Khi Quý Hoài quay đầu, y nhìn thấy Trạm Hoa với ánh mắt lạnh lùng đang đứng trước mặt mình.
Quý Hoài kinh ngạc: “Trạm Hoa?! Sao lại là ngươi?”
Trạm Hoa lãnh đạm nói: “Ngươi ăn đồ của bọn họ?”
Quý Hoài bị y nhìn chằm chằm có chút lo lắng: “Chỉ ăn nửa bát cháo.”
“Phượng Vũ Các am hiểu cả y thuật và độc thuật. Ngươi đã trúng độc.” Trạm Hoa nói xong, liền điểm huyệt đạo của y.
Quý Hoài nhíu mày vì đau: “Shss, nhẹ một chút.”
Trạm Hoa lạnh lùng nhìn y.
Quý Hoài xoa xoa chỗ bị điểm huyệt, hỏi: “Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Tại sao bọn họ muốn bắt ta?”
Trạm Hoa nhíu mày: “Sao ta biết được?”
Quý Hoài bực bội nói: “Cũng đúng, một hòa thượng như ngươi làm sao biết được… nhưng ngươi lại biết võ công?”
Trạm Hoa cụp mắt: “Chỉ là tu tập khinh công trong chùa miếu, không tính là võ công.”
Quý Hoài thở dài, vỗ vai Trạm Hoa, cười nói: “Bất kể thế nào, ngươi đã cứu mạng ta. Chờ ta trở về Quý phủ…”
Nói đến đây, Quý Hoài bỗng im bặt. Y nhận ra rằng mình không thể trở về Quý phủ. Chính mẫu thân và huynh đệ của y đã đưa y đến tay những kẻ này, thậm chí không thèm giải thích một lời.
Quý Hoài cười gượng gạo: “A, có lẽ ta không thể về Quý phủ được. Phần ân tình này, ta sẽ báo đáp sau.”
Trạm Hoa ngước mắt nhìn y, giọng trầm trọng: “Ngươi đã nghĩ về sau sẽ làm gì chưa?”
Quý Hoài nôn mửa đến kiệt sức, sắc mặt tái nhợt, chân tay mềm nhũn. Y lảo đảo lui về hai bước, dựa vào thân cây ngồi xuống, gãi đầu khổ não: “Không biết.”
Y chờ một lúc không nghe Trạm Hoa nói gì, ngẩng đầu nhìn lên. Trạm Hoa chỉ lắc đầu nhẹ với y.
Quý Hoài nín thở theo bản năng.
Trạm Hoa nhấc cánh tay Quý Hoài, dẫn y lên cây. Vừa rồi, nơi hai người họ đứng xuất hiện mấy quả ám khí với ánh sáng lạnh lẽo.
Một gã nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào đen, nửa khuôn mặt đeo mặt nạ vàng, nửa khuôn mặt còn lại góc cạnh rõ ràng, tuấn tú nhưng giọng nói thô lỗ khiến người ta không hiểu ra sao: “Hòa thượng, giao người nọ ra đây, ta cho ngươi toàn thây.”
Quý Hoài cứng đờ, theo bản năng nắm chặt cánh tay Trạm Hoa, hỏi nhỏ: “Ngươi đánh được y sao?”
“Đánh không lại.” Trạm Hoa trả lời.
Quý Hoài nuốt nước miếng, giọng run rẩy: “Ngươi giao ta cho hắn sau đó chạy nhanh, ta, ta giữ chân hắn.”
Trạm Hoa quay đầu nhìn y, thấy khuôn mặt trắng bệch và vẻ quyết tuyệt của Quý Hoài. Rồi y quay đầu nhìn người đeo mặt nạ: “Có điều mang ngươi cùng chạy vẫn có thể.”
Vừa dứt lời, Quý Hoài cảm thấy dưới chân trống rỗng. Khi y kịp phản ứng nhìn xuống, đã thấy mình bị Trạm Hoa ôm bay lên trời. Trong nháy mắt đó, thời gian như kéo dài vô hạn. Tầm nhìn nơi khóe mắt của y thậm chí thoáng nhìn thấy khóe môi Trạm Hoa hơi nhếch lên, mang theo một cỗ tà khí khó hiểu.
Nhưng hoảng hốt này quá ngắn ngủi, khiến Quý Hoài cho rằng đó là ảo giác.
Trạm Hoa liên tục bay lên, rơi xuống, né tránh người đeo mặt nạ. Sau vài lần, người đeo mặt nạ không thấy bóng dáng, nhưng Quý Hoài và Trạm Hoa lại lâm vào tình cảnh bị động – họ đã lạc vào trong núi sâu.
Hơn nữa lại còn lạc đường.
Quý Hoài mệt mỏi ngồi dưới đất, cuộn tròn người khó chịu. Y không biết Hoàn Tử Ngang hạ độc y như thế nào, nhưng dù Trạm Hoa đã phong bế huyệt đạo, y vẫn muốn nôn.
Trạm Hoa quan sát phương vị xong, từ trên cây nhảy xuống, nói với Quý Hoài: “Bên ngoài còn có người của Phượng Vũ Các và Phi Tiên Lâu, chỉ sợ chúng ta nhất thời không thể ra ngoài.”
“Ừ.” Quý Hoài đáp một tiếng yếu ớt. Buồn nôn và đau đớn khiến y khó chịu muốn khóc. Y cúi đầu gọi Trạm Hoa: “Trạm Hoa… Ta khó chịu.”
Trạm Hoa vốn đang suy nghĩ gì đó với vẻ mặt lạnh lùng, nghe vậy liền dừng lại. Hắn đi tới trước mặt Quý Hoài, ngồi xổm xuống, cầm lấy cổ tay y bắt mạch, mày càng nhíu càng chặt.
Quý Hoài chỉ cảm thấy mùi thối rữa trong không khí nồng nặc xộc vào mũi, lục phủ ngũ tạng như bị dùng tay khuấy nát, tay kia nắm chặt tay áo Trạm Hoa, giọng nghẹn ngào: “Có phải ta sắp chết rồi không?”
Trạm Hoa không trả lời y.
Quý Hoài lẩm bẩm: “Hay là ngươi giết ta đi… Khó chịu quá…”
Trạm Hoa bắt mạch cho y lần nữa rồi buông tay ra. Nhìn tay áo bị kéo nhăn nhúm, không thể che giấu sự ghét bỏ trong giọng nói: “Chỉ là một phần mười độc tính, qua một lát là tốt.”
Quý Hoài sửng sốt, nhíu mày: “Nhưng… thật sự rất khó chịu.”
Trạm Hoa lấy ra một viên đan dược đen kịt từ trong tay áo, nhét vào miệng y. Quý Hoài nhăn mặt, theo bản năng muốn phun ra.
Trạm Hoa nắm chặt cằm y, lạnh lùng nói: “Nuốt xuống.”
Quý Hoài mơ màng mở mắt nhìn Trạm Hoa, uất ức trào dâng trong lòng, đuôi măt hơi hồng Y tưởng Trạm Hoa cố ý bắt nạt mình.
Trạm Hoa bị vẻ mặt này của y khiến mi tẩm nhảy dựng, liếc mắt đi chỗ khác, tay dùng lực khiến y nuốt viên thuốc.
Quý Hoài suýt bị nghẹn chết, ho khan vài tiếng rồi thiếp đi, tay vẫn nắm chặt tay áo Trạm Hoa.
Trạm Hoa mặt lạnh ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần. Nửa canh giờ sau, tiếng động rào rào vang lên trong rừng.
Trạm Hoa mở mắt, phong ấn huyệt ngủ của Quý Hoài.
Quý Hoài vốn đang mơ màng ngủ lần này mới hoàn toàn ngủ thiếp đi, không cần phải chịu dày vò nữa.
Một người quỳ xuống, ôm quyền nói: “Chủ nhân, tra được rồi.”
Trạm Hoa nhìn Quý Hoài đang ngủ: “Nói đi.”
“Phi Tiên Lâu là kẻ truyền tin. Ba tháng trước, Lâu chủ Phi Tiên Lâu Từ Ánh Thu đến Trường Hồng Cốc, sau khi trở về liền bế quan.”
Trạm Hoa lạnh lùng nói: “Không biết tự lượng sức mình.”
Quý Hoài tỉnh dậy, toàn thân đau nhức. Tuy nhiên, so với trước đây, cơn đau này đã ôn hòa hơn nhiều. Y ngồi dậy, xoay cổ cứng ngắc nhìn xung quanh nhưng không thấy Trạm Hoa, sau đó đứng phắt dậy, hoảng hốt gọi: “Trạm Hoa!”
Nhưng xung quanh im ắng, không ai đáp lại.
Lòng Quý Hoài lạnh đi, giọng bối rối: “Trạm Hoa! Ngươi đang ở đâu?”
Tác giả có lời muốn nói:
Đại thiếu gia bây giờ đúng là yếu ớt, còn ngốc nữa…Nhưng mà sau này sẽ từ từ trưởng thành (bị đùa giỡn dữ quá nên nhất định phải khôn ra)
Tại sao thái độ Trạm Hoa lại thay đổi nhiều vậy?
Cuối cùng thì đồ (chỉ Quý Hoài) đã tới tay hắn, hắn không muốn làm nam nhân ấm áp nữa (móng heo bự)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT