“Không cần đâu, làm phiền ngươi rồi.” Quý Hoài cười gượng gạo: “Pháp sư đã giúp ta nhiều rồi.”

Nói cho cùng, việc Trạm Hoa đến mang đồ ăn cho y đã là điều vô cùng khó khăn, Quý Hoài cảm kích hắn, không muốn làm phiền hắn thêm nữa.

Nhưng Trạm Hoa lại sững người trong giây lát, cả người nhìn y không nhúc nhích, trông hơi dại ra.

Quý Hoài tưởng rằng việc y khách sáo từ chối khiến hắn không vui, định giải thích thêm với hắn, thì người trước mặt đột nhiên nhắm mắt, cau mày, sắc mặt tái nhợt.

Quý Hoài hoảng hốt: “Pháp sư?”

Thấy hắn không trả lời, Quý Hoài hơi căng thẳng, đưa tay chạm vào cánh tay hắn: “Trạm Hoa?”

Nhưng Trạm Hoa vẫn bất động, hàm dưới căng cứng, gân xanh trên cổ nổi lên.

Dáng vẻ này thật đáng sợ, Quý Hoài theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng bị Trạm Hoa nắm chặt cổ tay. Lực siết mạnh đến mức Quý Hoài tưởng cổ tay mình sắp nát. “Đau đau đau”

Trạm Hoa mở mắt, cơ thể cứng đờ, vội buông tay Quý Hoài ra, cụp mắt hạ giọng nói: “Xin lỗi.”

Quý Hoài hít một hơi, hốc mắt đỏ bừng vì đau. Y vừa xoa cổ tay vừa nói: “Sức tay của ngươi mạnh thật.”

Trạm Hoa nhìn tay mình, đứng dậy nói: “Không còn sớm nữa, ta phải đi rồi.”

“Ừ.” Quý Hoài giúp Trạm Hoa thu dọn hộp thức ăn và đưa cho hắn.

Như Quý Hoài dự đoán, y không thể ở lại thêm hai ngày. Quý đại phu nhân đã đưa hắn ra ngoài.

“Đi Tịnh Âm Tự?” Quý Hoài khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy, đi ngay bây giờ.” Quý Dục tức giận nói.

“Vậy ta về thu dọn đồ…”

“Không cần.” Quý Duyên túm lấy cổ áo Quý Hoài, kéo hắn ra ngoài.

Quý Hoài bực bội, Quý Duyên cười gượng nói: “Sao, muốn cắt đứt cánh tay của ta à?”

Quý Hoài cười lạnh một tiếng.

Y bị thô bạo đẩy lên xe ngựa. Hắn phất tay áo, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Quý đại phu nhân.

“Mẫu thân?” Quý Hoài nhíu mày hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Quý đại phu nhân nhắm mắt, một lúc sau mới mở miệng: “Quý Hoài, con biết sai chưa?”

Quý Hoài lạnh lùng nói: “Con không làm gì sai.”

“Được.” Quý đại phu nhân gật đầu, không nói gì nữa.

Quý Hoài bị bỏ mặc trong xe, không biết nói gì. Y xoay người vén rèm lên, nhìn thấy Quý Duyên cưỡi ngựa bên ngoài. Quý Duyên lạnh lùng nói: “Nhìn cái gì!”

Quý Hoài hít sâu một hơi, kéo rèm lại.

Xe ngựa đi xóc nảy gần nửa ngày. Khi trời gần tối, xe mới dừng lại.

Quý Hoài vừa mở mắt, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết bên ngoài. Y hoảng hốt muốn xuống xe, nhưng Quý đại phu nhân gọi lại.

Trong xe ngựa không có đèn, ánh sáng mịt mùng, y không nhìn rõ vẻ mặt Quý đại phu nhân, nhưng nghe được sự lạnh lùng và chán ghét trong giọng nói của bà: “Đừng khiến Quý gia thêm phiền.”

Quý Hoài định mở cửa dừng lại.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên bên ngoài. Giọng Quý Duyên từ bên ngoài xe ngựa vói vào: “Quý Hoài ở đây!”

Quý Hoài nghe tiếng thở dài nhẹ của Quý đại phu nhân.

Mười mấy tên mặc áo đen bịt mặt xuất hiện trước mặt khiến đầu óc Quý Hoài quay cuồng.

Quý đại phu nhân vẫn ngồi trong xe, giọng trầm vang qua cửa xe: “Người đã đến đủ, có thể thả hai con trai ta rồi chứ?”

Tên mặc áo đen cầm đầu cười lớn: “Đương nhiên, Quý đại phu nhân quả là khí phách.”

Nói xong, hắn khoát tay, Quý Liêm và Quý Quyên được áp giải từ trong rừng ra. Vừa thấy Quý Dục, Quý Quyên mừng rỡ: “Đại ca!”

Cánh tay Quý Liêm còn gãy, sắc mặt cũng không tốt. Nhìn thấy Quý Hoài, hắn nhíu mày: “Ngươi đến đây làm gì?”

Quý Hoài không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa xe ngựa đóng chặt.

Quý Duyên nói với Quý Hoài: “Chúng ta sẽ tuyên bố với bên ngoài rằng ngươi đã từng ở Tịnh Âm Tự, sau này…..sẽ không quay lại nữa.”

Ngọn lửa bập bùng trong gió, Quý Hoài ngửi thấy mùi than cốc nồng nặc, nghẹn ngào đến mức không thở nổi.

“Đa tạ Quý đại phu nhân hiểu chuyện, chúng ta cũng sẽ tuân thủ lời hứa bảo vệ Quý gia.” Tên cầm đầu cười nói.

“Hy vọng các ngươi nói được làm được.” Giọng Quý đại phu nhân vang lên từ trong xe: “Quý Liêm, Quý Quyên, lên xe.”

Quý Hoài há miệng muốn nói nhưng không thốt lên lời.

Xe ngựa chở mẹ con Quý gia nghêng ngang rời đi, chỉ bỏ lại Quý Hoài trong bụi bặm, chưa từng giải thích một lời.

“Quý Thất công tử hẳn có nhiều nghi vấn.” Một tên áo đen bên cạnh thấp giọng cười nói.

Quý Hoài quay đầu, thấy hắn ta gỡ tấm vải che mặt xuống. Lộ ra khuôn mặt với ngũ quan sắc nét, đôi mắt màu xanh biếc kỳ dị trong ánh lửa, như mang dòng máu dị tộc.

“Tại hạ Phượng Vũ các, Hoàn Tử Ngang.” Hắn ta nở nụ cười với Quý Hoài: “Ta có thể giải đáp mọi nghi vấn của Thất công tử.”



“Lũ Phượng Vũ Các hỗn láo!” Nữ nhân ngồi ở chủ vị ném chén trà xuống đất, giận dữ quát: “Dám dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy!”

“Lâu chủ bớt giận.” Người nửa quỳ trên đất ngẩng đầu, nửa khuôn mặt che bởi mặt nạ vàng, trầm giọng nói: “Thuộc hạ biết, có ít nhất năm sáu nhóm người đang theo dõi Quý gia. Sau khi Quý Minh chết, ắt sẽ có kẻ không kiềm chế được. Nếu không phải Phượng Vũ Các, thì cũng sẽ là kẻ khác. Hiện tại Quý Hoài bị Phượng Vũ Các mang đi, ngược lại không phải chuyện xấu. Ít nhất, hiện tại Phượng Vũ Các không dám làm gì hắn.”

Cô gái đứng dậy, lắy nửa khối lệnh bài trong suốt ném cho hắn: “Quyền Ninh, trong vòng một tháng, bất kể thủ đoạn gì, mang Quý Hoài sống về gặp ta.”

“Tuân lệnh!” Quyền Ninh nhận lệnh bài, lặng lẽ nhảy ra ngoài từ cửa sổ.

“Lâu chủ cần gì phải gấp gáp như vậy?” Một nam tử mặc đạo bào, với nốt ruồi chu sa trên trán, bước ra từ sau bình phong, giọng điệu bình thản nói: “Ta nghe nói Địa Ngục Hải cũng đã theo dõi Quý gia từ lâu. Ngài định cướp mồi từ miệng sói ác sao?”

Nữ tử kia cười duyên: “Đạo trưởng nói vậy là không đúng. Nếu tính thời gian, chúng ta mới là người đến trước.”

Nói xong, thần sắc nàng đột nhiên trở nên âm trầm: “Đồ của chúng ta, cho dù hắn nuốt vào cũng phải nhổ ra nguyên vẹn!”



“Phượng Vũ Các chúng ta từng có giao ước với Quý gia lão thái gia Quý Minh, chỉ cần Quý gia đưa người đến, Phượng Vũ Các ta sẽ bảo vệ Quý phủ bình an, không để các phái khác làm hại bất kỳ ai trong Quý gia. Hoàn Tử Ngang cách ánh nến u ám trên bàn nói với Quý Hoài:“Thất công tử cứ yên tâm.”

Quý Hoài vẫn mù mờ, không hiểu chuyện gì xảy ra: “Các người muốn ta làm gì?”

Lần này đến lượt Hoàn Tử Ngang kinh ngạc, nhìn Quý Hoài với vẻ mặt phức tạp, thậm chí còn có chút đồng tình: “Thất thiếu gia không biết sao?”

“Ta biết cái gì!?” Quý Hoài có hơi bực mình: “Tại sao nhốt ta hai ngày rồi lại ném ts đến đây?!”

“Chuyện này không thể giải thích ngay được.” Hoàn Tử Ngang nhức đầu xoa huyệt Thái Dương: “Hôm nay không còn sớm, Quý thiếu gia nghỉ ngơi trước đi.”

Nói xong, hắn dẫn người rời khỏi phòng.

Quý Hoài ngồi bên bàn nhìn chằm chằm ánh nến, rồi đứng dậy đi đến cửa sổ, đẩy cửa ra. Trong sân toàn là người áo đen, thậm chí dưới cửa sổ cũng có hai người đang ngồi xổm, cảnh giác nhìn hắn.

Quý Hoài tim đập thình thịch, đóng cửa sổ lại.

Không hiểu sao!

Quả thực là chẳng hiểu ra sao!

Phượng Vũ Các gì! Hoàn Tử Ngang gì!

Quý Hoài đi vòng quanh phòng, ngã xuống giường, bên tai vẫn vang vọng lời nói trước khi đi của Quý đại phu nhân.

Nàng nói, đừng gây thêm phiền phức cho Quý gia nữa.

Nàng nói, Quý Quyên Quý Liêm lên xe.

Rồi cùng đưa ba đứa con trai rời đi.

Quý Hoài mở to mắt nhìn rèm giường, suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng hiểu ra một sự thật –

Mẹ nó không cần y nữa.

Cũng không có cảm giác gì quá lớn, dù sao Quý đại phu nhân không thích y cũng không phải ngày một ngày hai. Bất kể vì lý do gì, việc ném y ra khỏi Quý gia như rác thải hẳn là khiến bà nhẹ nhõm.

Cũng tốt.

Điều duy nhất đáng tiếc là không thể tạm biệt Trạm Hoa, người bạn mới mà y rất thích.

Trạm Hoa còn đồng ý ngày mai sẽ đưa thịt cho y, nhưng nghĩ lại để hòa thượng đưa thịt cũng rất tổn hại.

Quý Hoài thầm nghĩ, mình quả nhiên chưa từng làm gì đáng tin cậy.

Ngày hôm sau, Quý Hoài bị đánh thức, chỉ thấy Hoàn Tử Ngang đang ngồi bên giường nói với hắn: “Đêm qua tối om om không thấy rõ, hôm nay mới thấy Quý gia Thất Lang quả nhiên nổi tiếng.”

Quý Hoài vừa tỉnh ngủ còn mơ màng, ngồi trên giường ngơ ngác nhìn về phía trước, ánh mắt trống rỗng, vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn.

Hoàn Tử Ngang thấy thế nhịn không được xoa đầu hắn, cười nói: “Đúng là một tiểu thiếu gia.”

Quý Hoài hất tay hắn ra, cau mày nói: “Đừng xoa đầu ta.”

Khóe miệng Hoàn Tử Ngang khẽ nhếch: “Được, không đụng, vậy ngươi dậy ăn sáng trước đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Quý Hoài phát hiện hắn vừa tỉnh lại, có gì đó không ổn. Ví dụ như Hoàn Tử Ngang hung thần ác sát tối hôm qua, bây giờ đột nhiên trở nên ôn hòa với y.

Quý Hoài nghi ngờ Hoàn Tử Ngang đang âm mưu gì đó, nên trong lòng cảnh giác, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh, khách sáo nói: “Được.”

Hoàn Tử Ngang hỏi: “Quý công tử trước đây có nghe nói về Võ Lâm Minh không?”

Quý Hoài sửng sốt, nhìn Hoàn Tử Ngang đầy kinh ngạc. Khi Hoàn Tử Ngang tưởng rằng hắn sắp tiết lộ bí mật động trời, Quý Hoài lại nói một câu khiến người ta dở khóc dở cười: “Chẳng lẽ ngươi xem nhiều thoại bản rồi sao?”

Hoàn Tử Ngang: “…”

Cũng không thể trách Quý Hoài. Tuy y là công tử ăn chơi trác táng, nhưng không phải từ nhỏ đã thành như vậy. Mười sáu năm đầu đời, y đều ở thư viện miệt mài đọc sách. Tuy đầu óc không tốt lắm, cũng không đọc ra được điều gì ra trò, nhưng được giáo dục rất chính thống. Người y thường tiếp xúc đều là người bình thường. Cái gì giang hồ võ lâm đều chỉ là trong lời kể của các tiên sinh thuyết thư trong trà lâu hoặc trong kịch bản. Y chưa bao giờ tin là thật.

Hoàn Tử Ngang nói: “Hiện nay, võ lâm chính phái lấy Trường Hồng Cốc, Phượng Vũ Các, Phi Tiên Lâu ba phái cầm đầu. Võ Lâm Minh chính là do ba nhà này dẫn đầu thành lập. Minh chủ hiện tại của Võ Lâm Minh là Cốc chủ Trường Hồng Cốc, Hành Lang. Mà minh chủ đời trước của Võ Lâm Minh tên là Công Tôn Chỉ.”

Quý Hoài nghe không hiểu ra sao, nói: “Cho dù ngươi nói như vậy, chuyện này có liên quan gì đến ta?”

Hoàn Tử Ngang nhìn chằm chằm Quý Hoài nói: “Công Tôn Chỉ mất tích trong một lần đại chiến võ lâm, cách nay đã bốn mươi năm. Tất cả mọi người cho rằng hắn đã chết. Thế nhưng, mấy tháng trước, trong giang hồ có tin đồn rằng Công Tôn Chỉ còn sống, ngay tại thành Vãn Lai. Sau khi đổi tên đổi họ, tên là Quý Minh.”

Đôi đũa trong tay Quý Hoài rơi lộp độp trên bàn, ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của Hoàn Tử Ngang.

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàn Tử Ngang đẹp trai như vậy

Trạm Hoa đang cầm dao tới đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play