Lần thứ hai Thẩm Thanh Lan gặp Phó Hoành Dật, lại kinh ngạc vì nhan sắc của anh.
Anh đi từ ngoài cửa vào, mặc một bộ quần áo thoải mái màu xám, dáng người cao lớn. Ánh nắng rọi lên lưng anh, khiến cả người anh như được phủ một tầng hào quang màu vàng.
Vốn đã đẹp trai sẵn, cảnh tượng như vậy càng tôn thêm cho anh vẻ thần thánh. Lần đầu tiên Thẩm Thanh Lan bị lóa mắt.
Phó Hoành Dật vào phòng khách liền bắt gặp ánh mắt của Thẩm Thanh Lan. Anh mỉm cười gật đầu, xem như chào hỏi.
Thẩm Thanh Lan lập tức nhìn sang chỗ khác, hệt như một đứa trẻ đang nhìn lén thì bị bắt gặp. Cô hơi mất tự nhiên, đôi tai được giấu sau mái tóc dài lặng lẽ đỏ ửng.
“Ông nội, cháu về rồi. Ông Thẩm, lâu rồi không gặp ông.” Phó Hoành Dật ân cần chào hỏi. Mặc dù ở trong quân đội rất nhiều năm nhưng tính anh không cứng nhắc như quân nhân. Khi cởi bỏ quân trang, anh lại giống một cậu công tử nhà giàu dịu dàng ôn hòa hơn.
Phó lão gia thấy cháu trai về liền vung tay lên, chỉ trong nháy mắt, quân cờ được xếp ngay ngắn trật tự trên bàn đã bị văng lung tung, “Không chơi nữa, không chơi nữa.”
Thẩm lão gia bất đắc dĩ liếc ông, “Lão già này, chẳng có phẩm chất chơi cờ gì cả, lần nào sắp thua cũng giở trò.”
Da mặt của Phó lão gia đã sớm tôi luyện được đến trình độ dao đâm không thủng rồi, “Ai giở trò, không thấy cháu tôi về rồi à, vả lại cũng sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play