Ngày mùa hè, ánh mặt trời thiêu đốt mặt đất, hiếm người đi lại trên đường, cho dù có thì ai cũng đều có vẻ vội vã.

 

Trước cửa một tiệm cơm Tây ở trung tâm thành phố, một chiếc xe buýt từ từ dừng lại ở trạm. Cửa xe mở ra, một cô gái bước xuống. Cô có khuôn mặt trái xoan, mày liễu cong cong, đôi mắt trong veo, lông mi dài khẽ rung động. Đây là một đôi mắt khiến cho ai từng gặp sẽ không thể nào quên được.

 

Đường nét trên khuôn mặt cô tinh xảo, làn da trắng nõn, mái tóc dài được buộc đuôi ngựa gọn gàng, để lộ cần cổ trắng nõn. Cô mặc một chiếc áo ngắn tay thoải mái màu trắng, nhìn rất trẻ trung. Khuôn mặt trắng trẻo nõn nà, kết hợp với đôi mắt kia, khi cười lên không biết sẽ đẹp tới mức nào.

 

Có điều lúc này, trên gương mặt đó chỉ có vẻ trầm tĩnh.

 

Cô xuống xe, hơi nóng phả vào mặt, nhưng dường như cô không có cảm giác nào mà cứ đi thẳng vào tiệm cơm.

 

Trước cửa nhà hàng, một cô gái mặc váy liền màu hồng trông thấy cô thì sáng mắt, chạy nhanh về phía cô.

 

“Thanh Lan, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Tớ còn nghĩ cậu cho tớ leo cây đấy.”

 

Thẩm Thanh Lan hơi nghiêng người khiến cô gái kia vồ hụt. Trên mặt cô nàng lại không có vẻ gì là ngoài ý muốn, nhanh chóng lấy lại thăng bằng, hiển nhiên là đã sớm biết kết quả này.

 

“Xin lỗi, lúc ra cửa lại có việc nên tớ đến muộn.” Thẩm Thanh Lan bình thản trả lời, giọng nói du dương êm tai.

 

Vu Hiểu Huyên xua tay, “Không sao, không sao, chỉ cần cậu đến là tốt rồi. Cậu nói xem, tớ mới có hai mươi mốt tuổi, vẫn còn nhỏ lắm, thế mà mẹ tớ đã bắt đi xem mắt. Bà sợ không ai thèm lấy tớ hay sao ấy? May mà có cậu đi cùng, nếu không thì tớ chắc chắn không đến đâu.”

 

Vu Hiểu Huyên vừa lảm nhảm vừa theo Thẩm Thanh Lan vào nhà hàng.

 

“Cậu nghĩ người đó ngồi ở đâu nhỉ? Làm sao chúng mình tìm được anh ta? Người này cũng thật là, không thể hẹn một chỗ nhỏ hơn để xem mắt à? Nhà hàng lớn như vậy, bọn mình tìm thế nào được.” Sau khi vào nhà hàng, Vu Hiểu Huyên nhìn ngó xung quanh, bĩu môi lầm bầm.

 

Dường như Thẩm Thanh Lan đã quen với một Vu Hiểu Huyên như vậy, cô không để ý đến lời lảm nhảm của cô ấy, nhìn quanh xung quanh tìm kiếm một lượt rồi đi thẳng về một hướng.

 

Vu Hiểu Huyên vẫn còn đang lầm bầm, quay ra đã thấy Thẩm Thanh Lan đi mất rồi bèn vội vàng đuổi theo.

 

Đi được nửa đường, mắt Thẩm Thanh Lan tình cờ đụng phải một đôi mắt sâu thẳm khác. Cô khẽ dừng một chút rồi thu mắt như thể không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục đi thẳng.

 

Ở giữa phòng ăn, có một người đàn ông mặc âu phục thi thoảng lại đưa mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, vẻ mặt lộ rõ sự mất kiên nhẫn.

 

Đúng lúc anh ta đang suy nghĩ có nên đi hay không thì một bóng người xuất hiện trước mắt.

 

Người đàn ông kia vô thức ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt xinh đẹp. Hắn sững sờ nhìn khuôn mặt đó, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.

 

“Vệ Lâm?” Thẩm Thanh Lan nhẹ nhàng hỏi.

 

Người đàn ông nở nụ cười, sự mất kiên nhẫn vừa rồi đã biến mất, “Đúng, tôi là Vệ Lâm, chắc cô là Vu tiểu thư! Chào cô.” Hắn vừa nói vừa đưa tay phải ra làm tư thế bắt tay.

 

Thẩm Thanh Lan không vươn tay mà hơi nghiêng người, chỉ vào Vu Hiểu Huyên sau lưng rồi nói: “Anh nhận nhầm người rồi, đây mới là Vu Hiểu Huyên, tôi chỉ là bạn của cô ấy thôi.”

 

Vệ Lâm hơi xấu hổ, đưa mắt nhìn sang Vu Hiểu Huyên. Hắn thấy cô gái mặc váy liền màu hồng này có vẻ ngoài bình thường thì nụ cười nhạt đi mấy phần.

 

“Chào Vu tiểu thư.” Hắn không bắt tay mà chỉ lịch sự cười chào.

 

“Không biết xưng hô với vị tiểu thư này như thế nào?” Vệ Lâm chăm chú nhìn Thẩm Thanh Lan, trong mắt không hề che giấu vẻ ngẩn ngơ trước cái đẹp.

 

Vẻ mặt Thẩm Thanh Lan điềm tĩnh, “Anh gọi tôi là Thẩm tiểu thư là được.”

 

Nhìn ra vẻ lạnh nhạt của Thẩm Thanh Lan, Vệ Lâm không tiếp tục hỏi nữa.

 

“Món bít tết ở nhà hàng này khá ngon, hai cô có muốn nếm thử không?” Vệ Lâm cầm thực đơn, hỏi ý kiến Vu Hiểu Huyên và Thẩm Thanh Lan.

 

“Chúng tôi không kén ăn, Vệ tiên sinh cứ chọn đi.” Biết Thẩm Thanh Lan không thích ứng phó những trường hợp như vậy nên Vu Hiểu Huyên chủ động trả lời.

 

Vệ Lâm cười, không từ chối nữa mà chọn đồ ăn.

 

“Nghe nói Vu tiểu thư là sinh viên?” Vệ Lâm chủ động mở lời, mặc dù hỏi Vu Hiểu Huyên nhưng ánh mắt vẫn liếc Thẩm Thanh Lan.

 

Hắn là thành phần trí thức cao cấp, thu nhập cao, cũng được coi như là đẹp trai, điều kiện gia đình cũng không tệ. Tất nhiên hẳn không thiếu phụ nữ vây quanh, trong số đó cũng có không ít người đẹp. Nhưng đây là lần đầu hắn gặp người xinh đẹp như Thẩm Thanh Lan. Hơn nữa, khí chất thanh cao lạnh lùng, cả thái độ lạnh nhạt của cô với hắn càng kí©h thí©ɧ sự hứng thú hơn.

 

“Đúng vậy.” Vu Hiểu Huyên trả lời qua loa. Cô chẳng hề có cảm tình với người đàn ông này, nếu không phải hôm nay mẹ cô ép thì cô cũng chẳng tới.

“Thẩm tiểu thư và Vu tiểu thư là bạn học à?”

 

“Đúng thế, cậu ấy là bạn học của tôi.” Vu Hiểu Huyên không nói bọn họ là bạn cùng phòng. Cô đã đoán ra rằng Vệ Lâm nhìn trúng Thanh Lan rồi. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play