Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 24


1 tháng

trướctiếp

Thấy cô lại xách một con gà sang dâng, Mã Quế Liên cũng không nói gì.

Chuyện nhỏ chỉ cần hai quả trứng gà, nhưng chuyện của chú em Thanh Phong có chút lớn, phải cho một con gà mới được, lấy hai quả trứng ra có chút không được lắm.

Hai cô vợ chạng vạng, trời nhá nhem tối, lặng lẽ đi qua.

Mã Quế Liên sẽ canh, Kiều Niệm Dao thì cho chồn ăn.

Cô nhìn chồn mắt phát sáng lôi gà vào hang.

Theo cách nói của địa phương, đây là con cháu của Đại Tiên, vật lấy về Đại Tiên sẽ biết, bọn con cháu cũng sẽ truyền đạt lời cầu cho Đại Tiên.

Nhưng chỉ lạy Đại Tiên thôi chưa đủ, sau khi về nhà, Kiều Niệm Dao liền tới phòng phía tây xem rượu nhân sâm của cô.

Cô ngâm hai vò rượu nhân sâm, đến giờ vẫn chưa động tới, hôm nay cũng đến lúc mở ra.

Từ trong góc, chuyển đến bên này phòng.

"Vợ, đây là gì?" Tống Thanh Phong nhìn vò rượu.

"Rượu nhân sâm." Kiều Niệm Dao cười nhìn anh.

Sau khi mở, mùi rượu nhân sâm liền đập vào mặt.

Kiều Niệm Dao lấy muỗng múc một muôi vào ly, tự nếm trước một ngụm, hương vị rất thanh khiết!

Nhìn ánh mắt sáng rực của Tống Thanh Phong, cũng múc cho anh một muỗng nếm thử.

Tống Thanh Phong ngửi thấy rất thơm, uống xong mắt lại càng tỏa sáng.

"Em ngâm hai vò rượu nhân sâm, định khi nào anh về, bồi bổ cơ thể cho anh, đều là nhân sâm em đào được trong núi." Kiều Niệm Dao nói.

Tống Thanh Phong thậm chí còn không hỏi vợ làm sao đào được nhiều nhân sâm như thế.

Anh gần như có thể tưởng tượng ra, khi vợ ở nhà ngâm nhân sâm, trong lòng đều nhớ đến anh.

Kiều Niệm Dao dùng bình chứa phần rượu còn lại.

Một vò rượu nhân sâm chứa được năm bình rượu, mỗi bình nặng một cân.

Để lại một bình, phần còn lại cất đi.

"Trong tủ còn nửa cân thịt bò khô, làm đồ nhắm cho anh, uống một ly nhé?" Kiều Niệm Dao mỉm cười nhìn anh.

Tống Thanh Phong mời cô: "Cùng uống?"

Đương nhiên không thành vấn đề.

Kiều Niệm Dao đi lấy nửa cân bò khô trong tủ.

Đừng nghi ngờ, đều sản phẩm của không gian, nhưng trong tay cô có nhiều tiền như vậy, đương nhiên cũng có khả năng mua được những thứ này.

Thế là hai vợ chồng ngồi xuống uống một ly.

Chỉ là rượu nhân sâm không thể uống nhiều, uống hai lạng là đủ.

Dùng kèm với thịt bò khô.

Ăn xong, rửa mặt, liền đi ngủ.

Tối qua trước khi ngủ, giữa Kiều Niệm Dao và anh có một khoảng cách, sau nửa đêm mới ôm qua.

Nhưng lúc này nằm xuống, Kiều Niệm Dao lập tức dán sát lấy anh.

Tống Thanh Phong nhìn vợ, duỗi tay ôm lấy cô, Kiều Niệm Dao liền không khách khí, ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, ngẩng mặt lên gọi: "Thanh Phong."

Hơi thở ngọt ngào mang theo mùi rượu của vợ phả lên mặt, làm cơ thể Tống Thanh Phong cũng cứng đờ.

Anh trầm giọng đáp lại một tiếng.

Sau đó, cảm nhận thấy trên môi mình bị một đôi môi vô cùng mềm mại dán vào.

Kiều Niệm Dao hai đời liền chưa từng chạm vào đàn ông, đời này vất vả lắm mới gặp được một người hợp tâm ý, đương nhiên sẽ không khách khí với anh.

Đương nhiên, cô còn chưa đói khát đến nỗi xuống tay với anh vào lúc này, chỉ nếm thử ngon ngọt trước mà thôi.

Phần còn lại, chờ anh khỏe hẳn lại nói.

Mặc dù động tác của cô có chút vụng về, nhưng ý chí của Tống Thanh Phong vào giờ khắc này trong nháy mắt sụp đổ như núi lở.

Anh không chút do dự ôm lấy eo cô, khắc sâu nụ hôn này.

Hai người đều là tay mơ, nhưng không trở ngại nhanh chóng từ không thạo đến quen thuộc.

Không biết qua bao lâu, hai người mới quyến luyến không thôi tách ra.

Cả người Kiều Niệm Dao lơ lửng, tay đặt trên eo anh muốn dời xuống.

Lại bị Tống Thanh Phong cản lại: "Đừng."

Giọng người đàn ông khàn khàn, tình ý nồng đậm, nhưng lại kiên quyết dừng lại.

Kiều Niệm Dao cười thầm trong bụng, trên mặt lại lộ vẻ khó hiểu: "Sao vậy?"

"Qua một lát lại nói."

Kiều Niệm Dao hiểu nhưng vẫn không buông ra, cô là cố ý làm vậy.

Lại hôn chừng mười phút, hôn đến khi làm Tống Thanh Phong có chút không chống đỡ nổi, cô mới tâm viên ý mãn, còn hỏi: "Đàn ông đen hôi, không phải vẫn nói đàn ông đều hôi sao, sao anh lại ngọt thế?"

Tống Thanh Phong nhìn vợ mình, tay anh vẫn đặt trên eo thon của cô, nhưng trái tim trong lồng ngực lại đập thình thịch.

"Em ngọt hơn." Một hồi lâu sau, anh mới miễn cưỡng bình phục lại, đáp.

Kiều Niệm Dao cười một tiếng, người đàn ông này cũng được đấy.

"Vậy lúc sau anh có hối hận không, hai năm trước không ăn em trước, rồi hẵng đi?" Kiều Niệm Dao hỏi.

Tống Thanh Phong trầm mặc.

Kiều Niệm Dao cũng không đào sâu.

Sau đó, anh có hối hận không cô không biết, nhưng cô lại có chút hối hận.

Lúc ấy ít nhiều vẫn có chút mất tự nhiên, phàm là chủ động một chút như bây giờ, lúc này con đã biết gọi ba mẹ rồi.

"Để em hôn thêm hai cái." Kiều Niệm Dao tiếp tục hôn.

Tống Thanh Phong bị khinh bạc, mặt mày nhu hòa nói: "Không còn sớm nữa, ngủ thôi."

"Không khó chịu sao?" Kiều Niệm Dao nhìn anh.

Tống Thanh Phong im lặng.

Sao lại không khó chịu, nhưng anh vẫn muốn cho cô một cơ hội để hối hận, nếu nhận thấy chăm sóc anh thật sự quá đày đọa, vẫn có thể trở lui toàn thân.

Nếu bây giờ muốn cô, thì cô không thể đi được nữa.

Kiều Niệm Dao gần như đoán được người đàn ông này đang nghĩ gì, giả vờ đáng thương, vẻ mặt mất mát nói: "Hay là em không đủ hấp dẫn anh?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp