Thập Niên 70: Cô Vợ Dị Năng Bá Đạo Của Sĩ Quan Tàn Tật

Chương 20


1 tháng

trướctiếp

Một người đàn ông giống Tống Thanh Phong là hàng hiếm có khó tìm, cũng không phải hàng có sẵn trên thị trường vừa xuất hiện đã bị người ta săn đón rồi.

Trong phòng.

Tống Thanh Phong tức giận xong thì cảm thấy vô cùng bất lực.

Anh thật sự không thể mang lại hạnh phúc cho cô.

"Đừng nói mấy lời như muốn con bé rời đi nữa, Dao Dao thật lòng muốn ở lại đây, hoàn toàn không có chút miễn cưỡng nào. Cháu đừng nhì Dao Dao xinh đẹp non nớt mà nhầm, con bé không hề giống con gái ở chỗ chúng ta, thanh niên trí thức nữ trong thành phố xuống đây cũng không đẹp bằng con bé, nhưng tính tình nó rất tốt, người cũng lương thiện! Hai năm nay, bác đã quan sát hết rồi, vợ cháu chẳng có điểm nào phải chê, cô không tiếc năm trăm đồng lúc trước chút nào!" Bác Tống dịu giọng.

Lúc trước cháu trai bỏ ra năm trăm đồng tiền để cưới cô con gái xinh đẹp nhà họ Kiều ở đại đội Dương Đào này, bà ấy đã ngăn cản.

Nạm vàng nạm ngọc hay gì? Cưới vợ mà phải tốn tận năm trăm đồng, người dân xung quanh đều bàn tán nhà họ Kiều điên rồi, mọi người đều chống mắt lên xem cái tên coi tiền như rác đó là ai.

Ai ngờ cái tên coi tiền như rác đó lại là cậu cháu trai đi bộ đội của mình.

Bác Tống không bao giờ đồng ý.

Chẳng qua không ngăn cản được nên cuối cùng chỉ có thể đồng ý.

Nhưng sau hai năm, bác Tống rất thích tính cách của Kiều Niệm Dao.

Ngày xưa có thể dùng gậy đánh ba mẹ Kiều muốn đến dọn hết đồ đạc trong nhà cháu trai đi, hoàn toàn không nể nang chút nào.

Cô còn cao giọng nói cho đám hàng xóm đang tụ tập hóng hớt bên ngoài là cô đã đổi tên, người tên Kiều Tiểu Oản lúc trước đã chết rồi, cô đã tự đặt một cái tên mới là Kiều Niệm Dao!

Sau đó, cô cùng hung dữ đánh cho tên lưu manh nhà họ Triệu kia không có đường chống cự!

Bây giờ cháu trai về nhà trong tình trạng này mà cô lại chẳng thèm nhíu mày một cái nào, còn kiên quyết ở lại.

Nếu không thì cũng không vạch trần lời nói dối của cháu trai.

Bác Tống còn có gì không hài lòng nữa?

Tống Thanh Phong im lặng.

Thấy cháu trai không còn nói những lời khó nghe như trước, bác Tống cũng không khuyên nhủ nữa, chỉ hỏi: "Còn nữa, sao người cháu thơm thế?"

Sáng nay đến đây bà ấy đã ngửi thấy rồi, nhưng bị lời nói dối của cháu trai đả kích nên không nhớ.

Tống Thanh Phong hơi lúng túng.

Bác Tống biết ngay: "Dao Dao bôi kem dưỡng da cho cháu phải không?"

Tống Thanh Phong ngầm thừa nhận.

Tối hôm qua mới bôi một lần, sáng nay rửa mặt xong cô lại bôi cho anh một lần nữa, nhất là vẻ mặt cô khi bôi kem cho anh, giống như đang đối đãi với một bảo bối quý giá nào đó, dáng vẻ vô cùng tập trung.

Cô vừa xinh đẹp vừa trắng nõn nà, vì tiến lại gần nên anh có thể ngửi thấy hơi thở ngọt ngào của cô, anh thậm chí còn không dám nhìn cô, chỉ có thể nhắm mắt lại để mặc cô bôi kem.

"Cháu thấy chưa, này chẳng phải trong lòng nó có cháu sao? Thế mà cháu còn định đuổi người đi à? Nếu còn không biết điều như thế nữa thì không cần chờ chú Mười Bốn đánh cháu mà bác sẽ đánh trước!" Bác Tống hầm hừ nói.

Tống Thanh Phong không nói gì.

"Đưa phí xuất ngũ cho vợ cháu giữ đi, con bé biết cách quản lý gia đình, tính cách lại tốt, bảo con bé đi mở tài khoản rồi gửi tiền vào đó đi. Bác nghe bác gái út của cháu nói, lãi suất rất cao đấy!"

"Còn con dê con trong nhà nữa, nuôi lớn rồi đưa đến trạm thu mua đi, đó cũng là một món tiền đúng không?"

"Còn mấy đứa Đại Sơn, tối qua bác đã thương lượng với chúng nó rồi, mỗi năm Đại Sơn sẽ đưa cho cháu mười đồng tiền, tình hình của Tiểu Sơn kém hơn một chút nên sẽ cho cháu ba mươi cân lương thực."

"Cháu có tiền, không cần bọn họ tiếp tế." Tống Thanh Phong lập tức lắc đầu.

"Bác đã bàn với chúng nó xong rồi." Bác Tống nói ngay: "Dao Dao sẽ không kiệt sức như mẹ cháu đâu, cháu đừng không biết xấu hổ đuổi con bé đi nữa, nếu cháu đuổi một người vợ như Dao Dao đi thì cháu sẽ hối hận cả đời đấy!"

Bác Tống không ở lại lâu.

Kiều Niệm Dao vừa rửa sạch lòng lợn, thấy bà ấy đi về thì nói: "Bác cả, bác ở lại ăn bữa cơm rồi hẵng về, cháu có mua lòng lợn đấy."

"Thôi, các cháu cứ ăn đi." Bác Tống cười nói.

Kiều Niệm Dao đi vào trong nhà xem Tống Thanh Phong: "Anh chờ chút nữa là có thể ăn cơm rồi."

Tống Thanh Phong liếc nhìn cô, rồi khẽ gật đầu.

Kiều Niệm Dao khá hài lòng, cô nhìn ra được anh đã thả lỏng hơn sau khi nghe lời nói của bác Tống nói.

Thế là cô lại ra ngoài xào lòng lợn.

Cô cắt miếng dưa chưa, sau khi cơm chín thì xào lòng lợn với dưa chua.

Tống Thanh Phong ngồi trong phòng nghe âm thanh vợ mình bận rộn bên ngoài, chỉ một lát sau đã ngửi thấy mùi thơm phức.

Kiều Niệm Dao đơm hai bát cơm mang vào trước, cả hai bát đều là bát ô tô nhưng bát của Kiều Niệm Dao thì ít hơn một chút, chỉ ở mức bình thường thôi.

Nhưng lúc cô bưng đĩa lòng xào dưa và mấy đĩa đồ ăn bóng loáng dầu đi vào thì lại thấy cả hai bát cơm đều bằng nhau.

"Anh không ăn nhiều như thế, lúc nãy đã đơm khá nhiều rồi." Kiều Niệm Dao mỉm cười nhìn anh.

Nhà họ cũng không thiếu đồ ăn, cô sẽ không tiết kiệm, gạo và bột mì vẫn còn rất nhiều, có ăn cả đời cũng không hết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp