“Mong cô có thể nhận lấy.”
— “Không biết tôi có thích hay không thì đừng nên đưa.”
Tần Nghiên nói xong từ trên bàn trà trước mặt đưa ra một cái túi quà trông khá đắt tiền, từ trong hộp lấy ra một hộp trang sức đưa cho Hứa Tân Di.
“Cô mở ra xem đi.”
— “Cái hộp này nhìn như hộp quà bình thường, nhưng hộp này là loại thiết kế ngược, nếu như mình cứ như vậy nhận lấy rồi mở ra, đồ bên trong không vững đoán chừng sẽ như vậy mà rơi xuống đất vỡ, nhưng nếu giờ mình mở ngược ra vật bên trong sẽ xoay tròn đập vào mép hộp, chắc chắn vẫn hỏng.”
— “Vừa mới tới đã ra oai phủ đầu mình, phải làm sao bây giờ?”
— “Nếu đồ vật bị rớt hỏng người phụ nữ với vẻ ngoài điềm đạm đáng yêu này cá sẽ đỏ mắt nghẹn ngào, nói cái gì mà “Hứa Tân Di không thích đồ tôi tặng thì cũng không cần làm như vậy, tôi là thật lòng muốn tặng cho cô.”, sau đó giống như uất ức mà muốn rời đi, mẹ hắn sẽ ngăn cả, tiếp theo đó mượn đề tài này quở trách mình, mà Dịch Dương chắc sẽ không cãi lại, thái độ còn phải hùa theo, chỉ có thể tùy ý mẹ mình trách mắng, người đàn ông chó chết này khẳng định không chừng cũng cho là mình cố ý, ngay sau đó bắt mình xin lỗi, bạch liên hoa thì một bên ngồi cười thầm.”
— “Trời ạ thật buồn nôn, mình không thể chịu ủy khuất như vậy.”
— “Bạch liên hoa thích Dịch Dương sao không sớm thổ lộ chút, bây giờ lại ở đây làm tiểu tam dùng tâm cơ đùa giỡn mình… Quả thật hai người này đúng là trời sinh một cặp.”
— “Mình quá thảm rồi, người đàn ông đáng chết này sao không chịu ly hôn với mình, muốn cho mình chịu đựng khổ sở thế này sao.”
— “Không được, mình phải nghĩ biện pháp, không thể bị động như vậy được, bằng không đợi lát nữa bọn họ lơ là một chút, mình sẽ đánh phủ đầu lại.”
Dịch Dương ở bên cạnh nghe được rõ ràng từng chữ, sắc mặt hiện tại quả thực càng không thể dùng hai chữ khó coi để hình dung được nữa rồi.
Hắn và Tần Nghiên tuy rằng không phải cùng nhau lớn lên, nhưng đã học chung với nhau từ cấp hai tới giờ, ngoại trừ tình bạn thì không còn gì khác, hắn rất hiểu Tần Nghiên, cô là một cô gái đơn thuần thiện lương, sao lại tặng đồ mà còn có thể tạo ra nhiều ác ý tới như vậy?
Trong nháy mắt Hứa Tân Di nhận lấy hộp trang sức, Dịch Dương liền đưa tay cầm lấy, hai mắt hắn hơi trầm xuống nhìn Hứa Tân Di, hắn mở hộp trang sức ra.
Hắn muốn để cho Hứa Tân Di nhìn xem đến tận cùng Tần Nghiên có phải muốn hại cô hay không…
“Bộp—”
Một chiếc vòng tay màu xanh ngọc trong suốt từ trong hộp trang sức trượt ra, trong giây lát rơi xuống đất, bể làm làm mảnh.
Dịch phu nhân kinh ngạc sửng sốt.
Tần Nghiên cũng hoang mang.
Hứa Tân Di từ lúc Dịch Dương nhận lấy hộp trang sức đã mừng rỡ như điên, hiện tại hung hăng nhéo cánh tay một cái, nước mắt lã chã như khóc, “Dịch Dương, anh làm cái gì vậy… Cho dù anh không thích đồ Tần Nghiên tặng cho em cũng không cần làm như vậy mà, Tần Nghiên quả thật là thật lòng muốn tặng cho em…”
Dịch Dương: “…”
Mảnh vỡ rơi trên mặt đất giống như mạnh mẽ giáng cho Dịch Dương một cái tát.
Từ sau khi Dịch Dương về nước, sắc mặt của hắn càng lúc càng không tốt.
Ánh mắt hắn nhìn Tần Nghiên biến đổi khó lường, Dịch Dương không khỏi bắt đầu suy nghĩ về lời Hứa Tân Di nghĩ lúc trước.
Hứa thật sự không cách nào có thể tin được người mình quen biết hơn mười năm vậy mà lại là loại người dối trá như trong lòng Hứa Tân Di phỏng đoán.
Mọi sự đã hiện ra trước mắt nhưng hắn vẫn không tài nào tin tưởng nổi.
Nếu hộp trang sức đắt tiền như vậy, làm sao vừa vào tay hắn mới nhẹ nhàng mở ra để dễ dàng vỡ nát như vậy?
— “Cũng may tránh được một kiếp, nếu như không phải Dịch Dương này đỡ đạn thay mình, mình cũng không biết làm sao thoát thân.”
— “Tên đàn ông chó này thời khắc mấu chốt vẫn còn rất hữu dụng.”
“Chồng, đây là một chút tâm ý của Tần tiểu thư, anh nhìn xem…” Hứa Tân Di vô cùng tiếc hận nhặt từng mảnh vòng ngọc từ trên mặt đất lên, vô cùng đau khổ chỉ trích anh: “Chỉ nhìn những mảnh nhỏ này cũng đã biết vòng ngọc chất lượng vô cùng tốt, sao anh có thể bất cẩn như vậy.”
“Dịch Dương, chuyện gì xảy ra vậy, sao ngay cả chiếc vòng ngọc cũng cầm không chắc thế?” Dịch phu nhân vội vàng hòa giải.