Biết được tin Dịch Dương trở về, Hứa Tân Di xin đoàn làm phim nghỉ phép, cô muốn về nhà sớm chuẩn bị.

Bình thường Dịch Dương không có ở nhà, hắn thường bận rộn ở công ty, phần lớn thời gian của hắn không đi công tác thì là đi công tác ở nước ngoài, mà Hứa Tân Di cũng bận rộn việc quay phim, quanh năm không ở nhà mấy.

Kết hôn hai năm, số lần hai người gặp nhau gần như đếm trên đầu ngón tay.

Nghe nói lần này Dịch Dương trở về, đoán chừng sẽ ở lại một thời gian dài.

Hứa Tân Di nắm lấy cơ hội, dặn dò trợ lí mua nhiều món ăn Dịch Dương thích, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Nguyên liệu cô mua đều là đồ cao cấp, thường thường chỉ cần cách nấu ăn đơn giản nhất, bận bịu hai tiếng đồng hồ, Hứa Tân Hi mở phần mềm giao hàng ra gọi một bàn tiệc hải sản lớn.

Tám giờ, Hứa Tân Di ngồi trước bàn ăn, nhìn đồng thức ăn đang nguội dần trên bàn mà thất thần.

Cửa không có động tĩnh, điện thoại cũng không có bất kì tin tức gì.

Cô biết Dịch Dương vừa về nước nên việc xã giao đương nhiều nhiều, lúc này hơn 50% là bị người nào đó cản lại không cho về.

Loại chuyện như này xảy ra cũng không phải ít lần, thấy nhiều tới mức bây giờ cô cũng quen dần với nó rồi.

Giống như trong cuộc hôn nhân này, người phụ nữ ở trước mặt người chồng, người trụ cột bận rộn công việc, mãi mãi chỉ có thể ở trong thế yếu, vây giờ vai diễn cô được đóng nhiều nhất đó chính là ngồi trước bàn ăn chờ đợi chồng về nhà, ngoại trừ im lặng nhìn cô chẳng còn cách nào khác.

Hứa Tân Di dùng toàn bộ sự kiên nhẫn đợi đến hơn chín giờ sau đó gọi cho Dịch Dương.

Điện thoại không trả lời.

Nhìn bàn thức ăn đã nguội lạnh trước mặt, Hứa Tân Di nhẫn nhịn mang thức ăn đến lò vi sóng hâm nóng lại, cứ vậy chờ đợi.

Đến mãi mười giờ, rốt cuộc ở ngoài cửa cũng truyền đến chút âm thanh, mà giờ phút này thức ăn ở trên bàn sớm đã nguội lại.

Dịch Dương sau một ngày dài mệt mỏi đi làm cuối cùng cũng được trở về, áo khoác âu trên người anh được cởi ra khoác trên cánh tay, dưới chiếc áo sơ mi trắng là bả vai rộng lớn mà hơi gầy lộ ra cảm giác lực điền, đôi mắt hơi sâu dường như đang đè nén sự lạnh lùng cùng hờ hững.

Trong không khí trầm lặng mang theo một cỗ mùi hương rượu nhàn nhạt.

“Anh về rồi à?”

Giọng nói chần chừ của người phụ nữ xinh đẹp bên trong phòng bếp truyền ra.

Dịch Dương quay đầu nhìn lại, dưới ánh đèn mờ ảo màu cam trong bếp, người vợ đã kết hôn hai năm của anh vui mừng nhìn anh nói chuyện.

Trong thoáng chốc, sắc mặc vốn đã lạnh lùng của Dịch Dương bây giờ giống như được tăng thêm một lớp băng, anh nhàn rỗi nhìn Hứa Tân Di một cái, từ trong cổ họng truyền tới một chữ: “Ừ.”

“Anh ăn cơm chưa? Hôm nay em có nấu…”

“Không cần, lại đây, tôi có chút chuyện muốn nói với cô.”

Dịch Dương ngồi trên sô pha, hai chân bên dưới chiếc quần tây thanh thoát gác lên nhau trên mặt đất, khuỷu tay chống lên đùi, anh khom người cúi đầu, mệt mỏi xoa hai mí mắt, khi Hứa Tân Di đến bên cạnh anh, anh liền ném lên bàn trà một tập tài liệu.

Mặc dù nói là muốn bàn bạc nhưng ngữ khí của anh không có nửa phần là muốn bàn bạc chút nào.

“Xem đi, nếu như không có ý kiến gì thì kí tên vào.”

Mấy chữ giấy ly hôn được in chữ khổ lớn đập vào mắt Hứa Tân Di.

Giọng nói cô bấy giờ hơi run rẩy, đôi mày nhíu chặt lại giống như vừa chịu một đả kích lớn, hoang mang nhìn Dịch Dương, hốc mắt cô đỏ lên, “Dịch Dương, anh đừng đùa với em mà, em còn chuẩn bị mấy món hải sản anh thích anh nhất, còn có… à mà chắc anh đi làm về mệt rồi phải không? Có muốn đi tắm rửa trước một chút không…”

“Tôi không đùa với cô, Hứa Tân Di, hai năm trước chúng ta kết hôn tôi mong cô hiểu rõ lí do vì sao, dù sao hai năm nay chúng ta cũng không phải vợ chồng, những người ngoài cuộc càng không biết đến cuộc hôn nhân này, bây giờ ly hôn cô cũng sẽ không có bất kì tổn thất về danh dự hay tài sản nào, mặt khác về việc chia tài sản nếu cô không hiểu, ngày mai tôi sẽ để luật sư của mình giải thích rõ với cô.”

“Em không hiểu! Cái gì cũng không muốn hiểu! Chúng ta… chúng ta ăn cơm trước được không? Cơm nước xong anh đi nghỉ ngơi cho khỏe, em còn có việc không thể đi cùng anh được.”

“Hứa Tân Di, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cô, cô đừng có không biết điều mà gây sự như vậy!”

Hứa Tân Di sững sờ một lát, hai tay siết chặt, đáy mắt chứa đầy những giọt lệ nóng hổi.

Cô vừa khó hiểu vừa tuyệt vọng, sự chua xót cùng uất ức bên trong lòng thể hiện không chút che giấu: “Nhưng mà tại sao? Rõ ràng hai năm nay đang rất ổn mà, vì sao lại muốn ly hôn với em? Lí do là gì? Là do em không đủ tốt sao? Hay mà do em làm gì sai, nhưng chí ít anh cũng nên nói rõ lí do với em chứ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play