“Dịch tiên sinh cảm thấy có chỗ nào không hợp lý sao?”

“Chồng à, anh sao vậy? Có phải mệt mỏi quá không? Nếu vậy không bằng hôm khác chúng ta…” Hứa Tân Di cũng thuận miệng nói, Dịch Dương nếu thật sự nghe lời cô cũng sẽ không đề cập đến chuyện ly hôn.

Cô có tính toán của mình.

Có câu nói thế nào nhỉ? Chỉ cần em có tiền, chồng em có thể ở bất cứ đâu.

Những năm này Hứa Tâm Di tích góp cùng với tài sản hiện tại ly hôn được chia, từng đó khoản tiền cũng khiến cô đếm mãi càng không hết, hơn nữa cô bây giờ trong giới giải trí vừa có danh tiếng vừa có địa vị, còn sợ không có tiểu thịt tươi người trước xã xuống người sau tiến lên sao? 

Về phần Dịch Dương chắc chắn sẽ bị người phụ nữ khác mê hoặc đến mức thần hồn điên đảo, muốn yêu ai chẳng được.

Nghĩ tới nghĩ lụi, cô chỉ nghĩ được một chữ, ổn!

Hiện giờ vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông là Dịch Dương ký tên.

Một khi ly hôn, biển rộng mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay, còn không phải cô muốn thế nào thì nó sẽ như thế sao?

Vừa nghĩ tới cuộc sống tốt đẹp trong tương lai, diễn xuất tinh xảo của Hứa Tân Di mơ hồ cũng không nhịn được khiến khóe miệng hơi nâng lên.

— “Ký tên cũng chỉ là một nét mực, cho dù hôm nay hắn có một chân bước vào quan tài cũng phải ký tên cho mình trước.”

Nghe kĩ một chút, đây chính là giọng nói của con người?

Dịch Dương khó chịu niết niết cà vạt, cố gắng bình tĩnh ứng phó.

“Tôi không sao.”

— “Oaaaaa mệt ghê, tư thế kéo cà vạt của tên hỗn đản này cũng đẹp trai như vậy.”

— “Nhưng mà tên khốn kiếp này về sau sẽ yêu người phụ nữ khác, lại còn cùng người phụ nữ khác xem mình không ra gì, thậm chí còn vì người phụ nữ khác mà đánh mình, mắng mình, nhục nhã mình… chậc chậc, đẹp trai có ích gì. Đối với loại đàn ông cặn bã thế này, vẫn là nhắm mắt làm ngơ sớm ly hôn một chút.”

Đột nhiên vượt quá giới hạn, người đàn ông tàn bạo, hô hấp của người bạo hành gia đình Dịch Dương càng trở nên trì trệ, anh trầm mặc thật lâu, bàn tay nắm lấy cây bút hiện rõ từng khớp xương trắng bệch.

Cho đến bây giờ, tất cả những gì đã xảy ra đều tác động đến sự tỉnh táo và nhận thức của anh ta.

Bất luận là có thể nghe được tiếng lòng của Hứa Tân Di hay không, nhưng chuyện này vẫn là liên quan tới Hứa Tân Di.

Anh ném bút đi, “Không ký.”

“Không ký nữa?” Hai người luật sư đưa mắt khó hiểu nhìn nhau.

Dịch Dương vạn phần tỉnh táo nói: “Hôm khác.”

Hứa Tân Di: “…”

— “Giết người phạm pháp, giết người phạm pháp… Hứa Tân Di mày bình tĩnh một chút, không được xúc động, ngàn vạn lần không được xúc động! Ngẫm lại mày vẫn còn tiểu thịt tươi, nghĩ lại mày còn rất nhiều người chồng, bọn họ không thể sống nếu không có mày, đừng nóng giận…”

Hứa Tân Di bị hai chữ “không ký” của Dịch Dương làm chấn động đến mức muốn xuất hồn, lại nghe đến hai chữ “hôm khác” thì hồi phục tinh thần lại, trước tiên phải ổn định tâm trạng muốn giết người của mình lại.

Cô cố kéo một nụ cười nhìn như vui mừng mà khóc tựa như cha mẹ chết, vui vẻ đan xen nghẹn ngào đến không nói được chữ nào, hiện tại hoàn toàn chỉ có đôi mắt đẫm lệ không biết nên nói gì cho phải.

Hai gã luật sư đối với chuyện nhà Dịch Dương không có bất kì đánh giá nào, thậm chí thời điểm Dịch Dương nói “không kí”, bọn họ đã thu dọn xong văn kiện chuẩn bị rời đi.

Dù sao bổn phận của bọn họ chỉ đơn giản là lí giải về vấn đề chia tay sản sau ly hôn của các cặp vợ chồng mà thôi, không phải mấy bác gái hàng xóm thích đi hóng hớt chuyện người khác.

Đợi đến khi luật sư rời đi, Dịch Dương xoa đầu tựa ra sau, ngửa người dựa lên sô pha.

Có lẽ là trong đầu mình có cục máu đông, hoặc là xảy ra vấn đề gì rồi, chắc chắn là bị bệnh.

Hai mắt hắn thất thần nhìn về phía hư không, bên tai lại truyền đến giọng nói của Hứa Tân Di.

— “Hắn lại đang suy nghĩ điên rồ gì nữa vậy? Lúc thì nói ly hôn lúc thì không chịu, chẳng lẽ là nước ngấm úng não hắn rồi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play