Tả Dung lớn mật áp sát Dịch Dương, lễ phục này nhìn từ trên xuống thấy ngực vô cùng nóng mắt.
“Sớm đã nghe qua đại danh của Dịch tổng, hôm nay may mắn được gặp, thật là vinh hạnh của Tả Dung.”
Trong phòng tất cả đều bộc lộ nguyên hình đám đàn ông, nhưng đáng tiếc rằng Dịch Dương không như thế, hắn đối với nữ nhân cũng không có chút dục vọng nào, thậm chí khi hắn ngửi được mùi nước hoa nồng nặc trên người Tả Dung, trong lòng càng dâng lên một cỗ chán ghét khủng khiếp.
Anh nhìn về phía Tống Thành Châu: “Tôi tới nói chuyện, không phải tới chơi gái.”
Sắc mặt Tả Dung trong nháy mắt trắng bệch, tay run lên, chén rượu trong tay hơi nghiêng làm ướt một mảng áo sơ mi trước ngực Dịch Dương.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, Dịch tiên sinh tôi không cố ý.”
Dịch Dương bắt lấy bàn tay đang muốn sờ lên người mình, vẻ chán ghét càng mãnh liệt hơn.
Tống Thành Châu hiểu rõ cái này chính là đang chạm lên chiếc vảy ngược của Dịch Dương, tiếp tục để Tả Dung ở đây ngược lại sẽ làm mọi chuyện xấu đi, hắn trầm mặc, phất tay, Tả Dung cúi đầu đành phải rời đi.
Khoảng một giờ sau, cửa phòng mở ra.
Dịch Dương khoác áo khoác trên tay, vừa ra khỏi cửa đã được trợ lý cầm lấy.
“Dịch tiên sinh.”
Góc rẽ có Tả Dung đang đứng chờ, hành lang không thể so với trong phòng, một luồng gió lạnh không biết từ đâu truyền tới.
Tháng mười một trời bắt đầu lạnh, Tả Dung trên người mặc lại ít, người phụ nữ gầy gò đứng ở hành lang hai tay ôm ngực run lẩy bẩy, gió đêm thổi qua, mái tóc liền trở nên rối bù, tựa như đến khuôn mặt cũng trở nên lạnh lẽo xanh trắng.
Dưới ánh đèn nhu hòa, trên mặt Tả Dung không còn vẻ quyến rũ trong phòng, càng lộ ra vài phần đáng thương khiến người ta mềm lòng.
“Em… Em xin lỗi! Vừa rồi em không phải cố ý.” Cô cụp mắt, môi run lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ ủy khuất cùng tuyệt vọng, giống như con thỏ nhỏ lạc vào tuyệt cảnh, run lẩy bẩy khiến người ta phải đau lòng.
“Em biết áo sơ mi của anh nhất định rất đắt, em… Em sẽ bồi thường cho anh!”
Dịch Dương lặng lẽ nhìn, hoàn toàn không có hành động gì.
Đây là hắn học được từ Hứa Tân Di.
Lòng người hiểm ác đặc biệt là phụ nữ.
Mà nữ nhân trước mặt này diễn xuất thật sự kém, so với Hứa Tân Di quả còn thua xa.
“Không cần.”
Dịch Dương không có hứng thú xoay người rời đi.
“Dịch tiên sinh…” Cô ngăn trước mặt Dịch Dương, đáy mắt tràn ngập sự tuyệt vọng cùng mong chờ.
“Em… Em biết em đưa ra yêu cầu này rất quá đáng, thế nhưng hiện tại chỉ có mỗi anh giúp được em… Em không phải cố ý muốn đến đây, anh có để đưa em rời đi được không? Em thật sự không muốn mấy người kia…”
Lời nói còn dưa dứt lệ đã rơi đầy mặt.
…
Cùng lúc đó, Hứa Tân Di trong đoàn làm phim vừa quay xong cảnh cuối cùng, đoàn cũng kết thúc công việc, cô chuẩn bị trở về chung cư nghỉ ngơi.
Người đại diện An Nhã của cô vặn vẹo chiếc eo nhỏ đi giày cao gót tới, ngăn nắp xinh đẹp đến đón cô, đeo chiếc kính râm cùng cái mũ rộng vành, so với cô càng giống ngôi sao hơn.
Vừa lên xe Hứa Tân Di đã lật xem tin tức giải trí, vô cùng chán ghét hỏi cô: “Gần đây em có tin tức gì không?”
An Nhã ở bên cạnh Hứa Tân Di hai năm, làm người đại diện sớm chiều cạnh nhau, Hứa Tân Di đương nhiên phải tranh thủ tiếp xúc nói chuyện, có lẽ là người cùng một giuộc nên cô và người đại diện vừa gặp đã mến, hận không thể gặp nhau sớm hơn.
Điểm khác biệt duy nhất chính là người đại diện An Nhã của của cô xinh đẹp động lòng người, am hiểu nhất là thả lưới diện rộng, ao của cô ấy nuôi đầy cá, mà hiện tại cô tạm thời ngay cả lưới cũng không thể thả ra ngoài.
“Đại tiểu thư, em an phận quay phim cho tôi một chút đi, tin tức gì cũng không có.”
“Không có tin tức gì thật à.”
Hứa Tân Di hơi buồn.
Những tin tức lúc trước cô đều nghĩ cách truyền tới chỗ Dịch Dương nhưng đến cùng anh vẫn không đồng ý ly hôn.
Làm thế nào để anh ta ghét mình hơn đây?
Hứa Tân Di nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, không còn chút sức lực nào.
“Tân Di, đây không phải… đây không phải Dịch tổng sao?”
“Dịch Dương?” Nhắc tới Dịch Dương, cả người Hứa Tân Di căng thẳng.
Một chủ biên ở tòa soạn giải trí gửi tới cho chị, nói là Tả Dung bên kia gửi những bức ảnh này cho bên truyền thông, tốn rất nhiều tiền, chuẩn bị liên hợp với mấy nhà truyền thông ý muốn tung ra.
Hứa Tân Di chăm chú nhìn kĩ mấy tấm ảnh trên điện thoại của An Nhã.