“Thứ ba, không được nói tục.”
Hứa Tân Di theo bản năng phản bác: “Em nói tục lúc nào?”
— “Tên khốn kiếp này có phải đang cố ý chơi mình không?”
— “Tên khốn nạn biến thái này, tôi mắng anh đó thì làm sao? Làm gì tôi?”
Dịch Dương nhắm mắt nhẫn nhịn, nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ được thốt ra trong khó khăn, “Nếu như cô đồng ý vậy tôi có thể cân nhắc tạm thời không ly hôn với cô.”
Mặt Hứa Tân Di mỉm cười, trong lòng lại hỏi nhỏ tiểu An: “Tôi có thể đập vỡ đầu chó của tên khốn này không?”
“Không thể đâu, trước mặt là chồng của cô, cô không được làm như vậy được.”
Hứa Tân Di nhịn rồi lại nhịn, cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng ở trước mặt Dịch Dương mỉm cười cảm kích, ôm một loại cảm giác muốn đập vỡ đầu chó của hắn, vui mừng hớn hở, thể hiện bản thân bị khuất phục, nghiến răng nghiến lợi tiếp nhận ba điều kiện chó chết này.
“Được, ông xã, em đồng ý với anh, cái gì em cũng đồng ý với anh chỉ cần anh không ly hôn với em…”
— “Trong phòng này có vật gì dùng tiện tay cho mình đập nát đầu chó tên khốn nạn này không?”
Hai mắt Hứa Tân Di đảo quanh phòng, nhìn chăm chú vào bình hoa trên bàn, tự hỏi khả năng có thể dùng bình hoa đập nát đầu Dịch Dương.
Dịch Dương nhìn theo ánh mắt cô thấy dừng lại ở bình hoa, sắc mặt hắn dần trầm xuống.
“Còn nữa, tôi nói rồi, tôi không có hứng thú với cô, thân thể của cô đối với tôi mà nói không khác gì mấy bác gái ở chợ, cho nên xin cô đừng tự đa tình.”
Ánh mắt hắn dừng lại ở bờ vai lộ ra một nửa của Hứa Tân Di, đầu vai trắng nõn mượt mà, xương quai xanh thẳng tắp lõm xuống, cổ áo hơi trượt, nhìn thoáng cũng biết có một độ cong hương diễm tuyệt vời.
Hứa Tân Di nghẹn ngào.
— “Thật đáng thương cho tên khốn này, mới còn trẻ mà đã bị mù rồi.”
— “Bác gái ở chợ? Vậy có bản lĩnh ngủ với bác gái ở chợ không?”
Ánh mắt Dịch Dương tối sầm lại, quay mặt đi: “Tôi ra phòng khách ngủ.”
Mở cửa phòng, ngoài cửa có một người giúp việc đứng đó, cười hỏi: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, phu nhân kêu tôi tới hỏi hai người có muốn xuống ăn khuya không?”
— “Ăn khuya… Hahaha, đồ khốn kiếp! Anh ăn cứt.”
Dịch Dương tức giận nói: “Không ăn.”
…
Sáng sớm hôm sau, Hứa Tân Di còn đang ngủ trong chăn thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài.
Hứa Tân Di vào đoàn làm phim muộn, vì để theo kịp tiến độ quay phim, cả đoàn đều quay cả ngày cả đêm, từ khi bộ phim truyền hình “Bối Bối thăng chức ký” khởi quay tới nay, cô chưa từng có một giấc ngủ ngon, hôm Dịch Dương về nước cô bởi vì việc riêng mà xin đạo diễn nghỉ hai ngày, lúc đó mới có thể thở phào ngủ một giấc thật ngon.
Tối hôm qua đặc biệt nói chuyện với bác Trần, nói ông buổi sáng không cần gọi cô dậy ăn sáng, nhưng hôm nay mới sáng sớm ở ngoài cửa đã có từng trận tiếng gõ cửa kêu cô dậy cho bằng được, Hứa Tân Di lăn qua lộn lại cảm thấy phiền không chịu nổi.
Thoáng thoáng cô cũng không nghe được người ngoài cửa đang nói cái gì, mơ mơ màng màng nghe được “Lão tiên sinh đã về rồi”.
“Ông nội trở về rồi?”
Ông nội về rồi sao?
Trong lúc đang mớ ngủ cô liền kinh hãi ngồi bật dậy, Hứa Tân Di đang trốn trong chăn đột nhiên vứt chăn qua một bên, giống như điện giật lập tức bay xuống.
Không phải nói cuối tuần sau mới về sao? Sao bây giờ đã về rồi?
Hứa Tân Di theo bản năng nhìn quay tứ phía, trên chiếc giường hỗn độn chỉ có một mình cô, không thấy Dịch Dương đâu.
Vỗ đầu một cái, cô thiếu chút nữa đã quên tối hôm qua Dịch Dương ra phòng khách ngủ.
Không quản được mọi việc, Tân Di quay người đứng lên, vừa đi về phía cửa phòng vừa vuốt vuốt mái tóc vài cái, hít một hơi thật sâu sau đó mở cửa phòng.
“Bác Trần, có chuyện gì vậy?”
Bác Trần đứng ở ngoài cửa cười híp mắt nói: “Lão tiên sinh sáng hôm nay đã về rồi, hiện tại đang ở dưới lầu, phu nhân bảo tôi tới gọi cô và thiếu gia mau rời giường.”
“Được, tôi và Dịch Dương lập tức xuống ngay.”
Ngay sau khi bác Trần xoay người xuống lầu, Hứa Tân Di vội vàng mở cửa mấy phòng trống bên cạnh tìm từng phòng một, cả hai phòng đều không tìm thấy ai.