Đi ra khỏi phòng tắm, liếc mắt một cái liền thấy Dịch Dương ngồi trên sô pha chăm chú đọc sách, hắn mặc một thân đồ ngủ ở nhà, tóc còn hơn rũ xuống trán, từ góc độ Hứa Tân Di nhìn mà nói, Dịch Dương không mặc âu phục nữa liền giảm đi sự vênh váo hung hăng không ai bì nổi vào ban ngày, hiện tại càng thêm vài phần dễ chịu.
Trong nháy mắt Hứa Tân Di đã nghĩ thông suốt.
Không ly hôn thì không ly hôn, hai ngày này làm cho hắn hối hận không phải là được rồi sao?
Có gì phải buồn rầu chứ?
Để cho một người, nhất là một tên đàn ông chán ghét mình, vậy thì chuyện thật sự quá đơn giản rồi.
Cô đổi mặt vui vẻ đi qua, ánh mắt mừng rỡ rút cuốn tạp chí từ trên tay Dịch Dương ra, sau đó đặt mông ngồi trên đùi Dịch Dương, lặng lẽ kéo tay áo xuống, nửa vai cứ vậy lộ ra.
Hứa Tân Di dùng tất cả vốn liếng của mình, hắng giọng nũng nịu nói: “Ông xã, anh đang xem cái gì vậy?”
Khi một người đàn ông ghét bạn, bạn làm gì cũng sai.
Càng không bàn đến những hành động lớn mật như này, hắn sẽ ghét hơn.
Hứa Tân Di là một cô gái xinh đẹp như vậy nhưng cũng chỉ là trước mặt người đàn ông khác, bọn hắn còn sợ không chạm được vào cô, nhưng Dịch Dương căn bản không phải người đàn ông bình thường, người này lòng dạ sắt đá, hắn chán ghét Hứa Tân Di đã lâu.
Tuy rằng Hứa Tân Di từ trước đến nay vẫn chưa hiểu lý do vì sao Dịch Dương lại chán ghét cô như vậy, nhưng điều này cũng chẳng quan trọng.
“Đi xuống.” Dịch Dương không hề chạm vào cô, vẻ mặt hắn cũng không thay đổi, giọng nói lạnh như băng.
Hứa Tân Di có thể cảm nhận được lửa giận cùng sự khó chịu đang đè nén trong lòng hắn.
Địch không động thì ta động.
Hứa Tân Di nhất định phải ngồi trên đùi anh, mở cuốn tạp chí kia ra, thì ra là về học thuật, toàn bộ nội dung đều là tiếng anh cô không hiểu, cô chỉ thấy trên ảnh bìa là một nữ học giả đeo kính in ở trên.
“Ông xã, anh đang nhìn cô ấy sao? Vậy anh nói xem, là cô ấy xinh đẹp hơn hay em xinh đẹp hơn?”
Học giả thế mà lại dùng hai từ xinh đẹp để hình dung, Hứa Tân Di thật là nông cạn.
Đối với những người thích học thuật như Dịch Dương mà nói, sự chán ghét và khinh bỉ đối với Hứa Tân Di trong lòng chỉ sợ càng lớn thêm một tầng.
Dịch Dương không thèm để ý đến cô, đưa tay đẩy cô xuống, không có chút nào gọi là thương hoa tiếc ngọc.
Hứa Tân Di lảo đảo, hiện tại không còn chút hình tượng, cô tròn mắt nhìn Dịch Dương.
Nhưng nghĩ đến trong đầu Dịch Dương toàn nước, cô cũng chẳng so đo với người tàn tật như hắn làm gì.
“Ông xã anh đừng như vậy, vừa rồi mẹ có tìm em nói chuyện, bà nói sức khỏe của ông không được tốt, muốn chúng ta có cháu sớm chút để ông nội được bế bồng.” Thái độ Hứa Tân Di mâp mờ không rõ ràng, chớp mắt quyến rũ nhìn người đàn ông, ý tứ trong lời nói thể hiện ra mặt chữ.
— “Mau, mau đẩy tôi ra đi, chỉ vào mặt tôi rồi hung hăng nói: “Hứa Tân Di, đừng tưởng rằng mang ông nội ra nói thì tôi sẽ đụng vào người cô, đời này dù có đoạn tử tuyệt tôn tôi cũng không chạm vào người cô một cái!”.” Ngay sau khi Hứa Tân Di vui vẻ chờ đợi, sắc mặt Dịch Dương liền tái mét.
Hứa không biết vì sao Hứa Tân Di lại nghĩ như vậy, nhưng trước khi nghe được lời trong lòng cô hắn quả thật rất muốn làm vậy, nhưng sau khi hắn nghe được lời trong lòng Hứa Tân Di, đột nhiên tỉnh táo trở lại, xoa xoa đầu tựa như đầu hắn muốn nứt ra, cách cô một mét thấp giọng nói: “Cô cứ ở đó đi đừng tới đây, có chuyện gì cứ ngồi đó nói.”
— “Tên khốn kiếp này sao lại không làm như lẽ thường tình đi?”
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại hỏi han ân cần: “Chồng, anh không sao chứ?”
“Không sao.” Dịch Dương hít một hơi sâu, nhìn vẻ mặt lo lắng và kích động của Hứa Tân Di, hai mắt hắn híp lại.
Tuy rằng không rõ Hứa Tân Di vì sao lại kì lạ như vậy, Dịch Dương tạm thời cũng không có tâm trạng đi tìm hiểu quá nhiều.
Ông nội cũng sắp trở về, cơ thể ông không được tốt, không thể chịu kích thích quá lớn, hơn nữa với sự yêu thích của ông nội đối với Hứa Tân Di, tuyệt đối sẽ không cho phép hắn ly hôn với Hứa Tân Di.
Nếu trong nhà ngoại trừ mình, không còn ai nguyện ý cho hai người ly hôn, vậy cuộc hôn nhân này tạm thời sẽ không ly hôn.