Cỏ Cây Đại Chiến Xác Sống

Chương 5


1 tháng


Dù thế nào đi nữa, tôi cũng phải dạy U U một thứ gì đó để có thể tự bảo vệ bản thân.

Tôi nhét một chậu xương rồng nhỏ vào trong ngực U U, lấy một cái cuốc và dao gấp từ trong cốp xe ra:

“Chọn một cái.”

U U không hề do dự buộc con dao vào quần, tay trái em cầm cây xương rồng, tay phải cầm chiếc cuốc hơi nặng với mình, em gật đầu với tôi:

“Em đã xong.”

Tuy nhiên, ngay khi chúng tôi chuẩn bị trèo qua cửa sổ bên hông phòng học để tiến vào khu dạy học, tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó nên ngẩng đầu lên.

U U cũng nhìn lên, đôi mắt em ấy đột nhiên mở to.

Chỉ thấy mấy cậu nhóc trẻ tuổi đang đứng cạnh cửa sổ lớp học ở tầng 2.

Người dẫn đầu là một cậu bé đẹp trai đầy lo lắng, đang ra hiệu cho chúng tôi - chắc là muốn bảo chúng tôi nhanh rời đi.

“Chị, là Giang Triệt!”

U U vô cùng kích động nhưng em ấy vẫn nói nhỏ vào tai tôi.

Có lẽ để không bị xác sống chú ý nên Giang Triệt không phát ra bất kì thanh âm nào.

Nhưng khoảnh khắc cậu ấy xuất hiện bên cửa sổ, không khí xung quanh tựa như xuất hiện từng gợn sóng.

Đột nhiên, tất cả lũ xác sống đều đang bị hơi thở bạc hà che mắt đều quay đầu đi về phía chúng tôi.

Đặc biệt là hai con đứng gần chúng tôi nhất, bước đi của chúng lắc lư nhưng lại không chậm.

Chúng giương nanh múa vuốt lao về phía chúng tôi.

U U phản ứng rất nhanh, dùng cuốc đập mạnh xuống đầu hai con xác sống.

Tiếc là em ấy không đủ sức để hất đầu chúng xuống đất.

Em không hề do dự cuốc thêm một cái nữa.

Sắc mặt Giang Triệt đột nhiên tái nhợt, cậu ấy cắn chặt răng đẩy cửa sổ ra.

Cậu ấy đang muốn liều mạng nhảy xuống…

Tuy nhiên, ngay sau đó, tôi nhàn nhã ném chậu cây trong tay ra.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, những chiếc lá mềm mại của chậu cây chạm vào má của con xác sống đầu tiên.

A!

Sau đó, một tiếng thét chói tai kinh thiên động địa phát ra từ ngọn lá non kia.

Trong phút chốc, cái cây nhỏ đó nở ra gấp mấy chục lần, đạt đến độ cao mười mét.

Nó múa may đám cành lá khổng lồ của mình, tiếng xé gió vang lên, nó đập nát tất cả xác sống xung quanh.

Sau đó, nó dường như càng trở nên hung bạo hơn, cành lá của nó quăng quật khắp nơi.

Cái cây đó tựa như một con quay khổng lồ, đống tay chân bị gãy của lũ xác sống rơi lả tả khắp mặt đất.

Vụ thảm sát đơn phương này chỉ kéo dài có mấy phút, khu vực xung quanh đã trở nên hoang tàn.

Đống máu sệt và thịt vụn của lũ xác sống bắn tung tóe khắp nơi, mà cái cây đã thu nhỏ lại đầy uất ức rút vào trong chậu hoa, bay ngược vào lòng bàn tay tôi.

Tôi thấp giọng an ủi nó:

“Được rồi được rồi, chị biết em xinh đẹp nhất. Không sao đâu, bọn chúng đều không thể nhìn thấy em nữa.”

U U vẫn đang cầm cuốc: “...”

Đám thiếu niên tầng trên cũng đờ cả mặt ra.

Một lúc sau bọn họ mới mở cửa sổ ra, phát ra âm thanh thô sơ nhất:

"Vãi… vãi cả nồi…”

“Giang Triệt, anh không sao chứ?”

U U đột nhiên tỉnh lại, hướng lầu trên hô.

Các thiếu niên trên lầu cũng đã bình tĩnh lại.

Bọn họ nhìn nhau rồi từ tầng hai đi xuống.

“U U.”

Dường như tất cả bọn họ đều biết U U, chỉ là ánh mắt khi nhìn tôi có hơi né tránh.

“Đây, đây là người chị mà cậu nói qua điện thoại à?”

U U: “Đúng vậy.”

Giang Triệt dẫn đầu là người bình tĩnh nhất.

Trước tiên cậu ấy cẩn thận quan sát U U, sau khi xác định em ấy không bị thương mới quay đầu, lễ phép chào hỏi tôi:

“Chị Kỳ Trăn, chào chị. Em là Giang Triệt, là…”

“Chị biết.”

Tôi nói.

“Em ấy kể rất nhiều về em.”

Lời này vừa nói ra, thiếu niên vốn đang nho nhã lễ phép bỗng nhiên nghẹn lời.

Không biết trong lòng đang nghĩ đến điều gì mà lỗ tai cậu ấy đỏ bừng lên.

“Chị ơi.”

Những thiếu niên còn lại hiển nhiên không nghĩ nhiều như cậu ấy.

Bọn họ nuốt nước miếng, từ xa chỉ vào chậu cây trong tay tôi, mặt đầy kinh sợ:

“Đó là gì vậy ạ?”

“…Một vũ khí bí mật được quốc gia nghiên cứu chế tạo sao?”

“Hay là, hay là do em hoa mắt…”

Tôi rất bình tĩnh:

“Là cây xấu hổ do chị trồng.”

Đám thiếu niên: “???”

“Thứ này... không phải, cô gái này…”

Thấy những chiếc lá mỏng manh kia vẫn đang run rẩy, cậu nhóc đang nói ngay lập tức sửa lời:

“Cô thực vật xinh đẹp này, là cây xấu hổ sao?”

“Ừ.”

Tôi giải thích.

“Cây xấu hổ khi bị chạm vào sẽ thấy rất ngại.”

“Đó là ngại ngùng... sao?”

Giang Triệt liếc mắt nhìn cảnh tượng thảm thiết xung quanh.

“Nó rất dễ xấu hổ. Khi xấu hổ, nó sẽ giết chết tất cả sinh vật xung quanh.”

Tôi tiếp tục giải thích.

“Như vậy nó không còn phải xấu hổ nữa”.

Giang Triệt: “...”

Các thiếu niên: “...”

Chỉ có U U cổ vũ:

“Wow, cây xấu hổ lợi hại quá!”

Cây xấu hổ được khen ngợi cũng rất nể mặt.

Nó e thẹn nâng một tán lá lên… rồi lại che bằng một tán lá khác.

Toàn bộ căn cứ Dược Tường có hơn ba mươi sinh viên và giáo viên, tất cả đều tập trung tại tòa nhà giảng dạy.

Hiển nhiên là bọn họ đã thấy cảnh tượng trước đó từ cửa sổ, nên khi nhìn thấy tôi, vẻ mặt ai nấy đều không được tự nhiên.

“Ban đầu, không có nhiều xác sống ở bên cạnh trại hè, vì vậy bọn em định cứ thế mà xông ra.”

Một cậu nhóc mũm mĩm đau khổ kể với tôi.

"Cuối cùng, vì một lý do nào đó, từng đợt từng đợt xác sống cứ vây lại.

Nếu không nhờ lớp trưởng thông minh bảo bọn em bày ra một đống thứ ở tầng 1, bọn chúng đã xông vào đây từ lâu rồi.”

“Đúng vậy.”

Một cậu bé cao khác nói.

“Giáo viên thì ở trên lầu chăm sóc sinh viên. Chỉ có mấy đứa bọn em lớn gan lẻn xuống chuẩn bị một số hóa chất trong phòng thí nghiệm. »

« Bọn em định liều một phen cho bọn chúng nổ tung luôn. Đằng nào cũng không thể cứ bị nhốt ở một chỗ không ăn không uống được,”

 “Nhưng bọn em còn chưa làm xong thì hai người đã tới rồi,”

Lớp trưởng là Giang Triệt, cậu ấy có chút do dự nói: “Thật ra...”

"Không sao đâu. Nếu bọn chị đã đến đây thì cũng có thể đưa mọi người ra ngoài.”

Tôi ngắt lời Giang Triệt.

“Nhưng chỉ trong khu vực thành thị thôi, chị còn phải đưa em gái về nhà.”

“Không sao, không sao!”

Cậu nhóc mũm mĩm vui mừng khôn xiết.

“Chị đừng lo, nhà bọn em rất gần với nhà họ Diệp...”

Tôi suy nghĩ một lúc:

“Mọi người có biết lái xe không?”

Mấy giáo viên đều đi ô tô, ngoài ra còn có một chiếc minibuýt, tài xế không biết đã bỏ trốn từ khi nào.

Tôi hỏi khắp mà không ai lái được nên đành tự mình ra trận, còn xe địa hình để cậu mũm mĩm kia lái.

Cậu ấy vừa mở cửa ra nhìn thấy đống cây xanh đầy trong xe thì sững người, trông có vẻ như sợ chết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play