“Cái này à…” Hách Minh nhìn vòng tay màu trắng trên cổ tay mình, cũng ngạc nhiên không kém.
Sau khi nhà mất điện, đèn nhỏ trên vòng tay cậu vẫn luôn không ổn định, lúc thì tắt ngúm, lúc thì chập chờn, không ngờ bây giờ nó chiếu sáng thẳng một đường như thế.
Tuy Hách Minh không biết điều này có nghĩa là gì, nhưng cậu rất giỏi thử nghiệm. Cậu hất tay Tống Liên ra, quay người sang hướng khác.
Đèn nhỏ màu xanh lục chợt tắt, rồi lại sáng lên, chập chờn nhấp nháy mấy lần.
Hách Minh thử nhiều phương hướng khác nhau, xác định chỉ có hướng Tống Liên đứng thì đèn mới sáng hoàn toàn. Cậu lập tức dùng cách này đi tìm vị trí của Trình Phương Lâm: “Chính là hướng này!”
“Khoan đã, thứ này rốt cuộc là gì thế?”
Tống Liên khá tò mò về vòng tay của Hách Minh.
Nhưng hiện tại trong đầu Hách Minh chỉ toàn Trình Phương Lâm, không để ý Tống Liên hỏi cái gì, qua loa đáp: “Là một thiết bị định vị.”
Tống Liên kinh ngạc, mở miệng định hỏi kỹ hơn, nhưng chưa kịp lên tiếng thì Hách Minh đã ngắt lời: “Đi xuống lầu này trước đã! Để em dọn dẹp đám zombie ở cửa!”
“Dọn dẹp?”
Nhiều zombie như thế, dọn kiểu gì?
Nói xong, Tống Liên còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy Hách Minh đi về phía mép sân thượng giơ chân đá lên, chiếc dép lê trên chân cậu lập tức bay về phía trước.
Tống Liên: “...”
Hách Minh không để ý đến phản ứng của Tống liên, sau khi hất dép lê ra, cập lập tức dùng dị năng mình điều khiển nó đập vào mặt từng con zombie!
“Bốp!”
“Binh!”
“Bụp!”
Nghe những âm thanh đó, Tống Liên khó tin trợn mắt nhìn về phía Hách Minh.
Đậu moá, đây không phải mấy cảnh kinh điển trong mấy bộ phim hài giải trí rẻ tiền hay sao?
Chiếc dép lê toả hào quang màu xanh lục bay trung không trung mạnh mẽ đập vào mặt một con zombie.
“Bốp!”
Con zombie đó lập tức bị đánh bay 365° trên không trung, sau đó rơi xuống đè lên một con zombie khác.
“Rầm!”
Lại hai con zombie nữa chịu chung số phận giống con trước, đã thế lúc rơi xuống tạo thành một cái hố thật to…
Tống Liên dụi mắt, một lần nữa nhìn kỹ lại, mười mấy con zombie đứng trước cửa bây giờ đã giảm xuống còn hai con.
Hai con đó cũng nhanh chóng bị Hách Minh dùng dép lê xử lý.
Tống Liên đột nhiên nhận ra: “Vậy thật ra cậu vốn không cần anh cứu giúp đúng không?”
“Nhưng em cần anh chỉ đường nha.” Hách Minh bật cười, điều khiển dép lê quay trở lại chân mình.
Tống Khê đứng một bên không dám nhìn cảnh tượng trước mắt, nhưng những âm thanh kia khiến cô bé vô cùng tò mò.
Cô bé nhìn bóng lưng Hách Minh, đôi mắt long lanh mở to. Mặc dù không biết cậu đã làm gì, nhưng chắc chắn là rất lợi hại!
“Anh đưa em đến đây là được rồi, để em tự đi tiếp.” Hách Minh nói với Tống Liên.
Cậu cảm thấy Tống Liên đã giúp mình quá nhiều rồi, không muốn làm phiền anh ta thêm nữa, nếu không cậu sẽ vô cùng áy náy.
“Đợi em tìm được anh Trình, em sẽ đến tìm anh – – Nếu như em còn sống.”
Dứt lời, cậu nở nụ cười, tỏ vẻ đây chỉ là câu nói đùa, cậu nhất định sẽ sống sót trở về.
Không ngờ Tống Liên nói: “Để anh đi với cậu, nhiều người nhiều sức.”
Hách Minh: “Hả? Nhưng mà…”
“Anh nói rồi, tiễn Phật tiễn đến tận Tây Thiên.” Tống Liên vô cùng kiên quyết, sau đó thở dài nói: “Nói thật với cậu, nhà của anh và Tiểu Khê bị phá rồi, người thân cũng… Vậy nên bây giờ ngoại trừ đi theo cậu, bọn anh cũng chẳng có nơi khác để đi.”
Hách Minh ngẩn người, không ngờ hai anh em này vừa mới mất người thân, bởi vì phản ứng của họ thật sự quá bình tĩnh.
Không đúng, không phải bình tĩnh, mà là chết lặng thì đúng hơn.
Có lẽ bởi vì mất hết người thân trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chứng kiến quá nhiều cái chết, thậm chí có thể còn trơ mắt nhìn người thân mình biến thành zombie, sự bi thương và hoảng sợ tột độ dần dần biến thành chết lặng.
Đừng nói bọn họ, không phải cậu cũng vậy sao?
Không lâu trước đó còn bị zombie dọa cho suýt ngất, hiện tại có thể xử lý nó một cách nhanh gọn – – Đây chẳng phải là một loại chết lặng sao?
Hách Minh vỗ vai Tống Liên an ủi, bao lời muốn nói đều hoá thành tiếng thở dài.
Cậu nói: “Được, anh đi theo em đi. Em sẽ bảo vệ anh.”
Tống Liên ngẩn người, thấy Hách Minh thật sự nghiêm túc, không kìm được bật cười, nói: “Ừm, cậu cứ yên tâm tấn công. Nếu có nguy hiểm, anh sẽ dẫn cậu bỏ chạy.”
Hai người thống nhất suy nghĩ, ăn ý cụng tay với nhau.
Ngay sau đó, Tống Liên đồng thời bắt lấy tay Tống Khê và Hách Minh, dùng dị năng dịch chuyển hai người đến trước cửa bệnh viện.
Những con zombie trước cửa đã bị Hách Minh xử lý, cho nên phía sau không có nguy hiểm gì.
Nhưng bên trong bệnh viện thì ngược lại, zombie đông như nêm.
Hách Minh sớm có chuẩn bị, điều khiển dép lê đập chết zombie, mở một con đường đi vào.
Điều duy nhất cậu hối hận hiện tại là lúc ra cửa không mang theo một đôi giày, khi đánh zombie, cậu chỉ có thể nhảy lò cò hoặc chạy chân trần luôn.
Tống Liên nhìn chằm chằm chân cậu một hồi, không kìm được hỏi: “Cậu chỉ điều khiển được mỗi đôi dép lê này thôi à?”
Hách Minh: “...Ờ.”
Cậu thật sự chẳng muốn thừa nhận chuyện này một chút nào.
Tống Liên: “Nếu cậu có thể điều khiển được thứ khác nữa thì hoàn hảo.”
Hách Minh: “Em cũng muốn biết tại sao lắm!”
“Thật ra anh có suy đoán…” Tống Liên vừa cõng Tống Khê chạy theo Hách Minh lên lầu, vừa suy đoán: “Dị năng chúng ta thức tỉnh có khi nào liên quan đến suy nghĩ của chúng ta lúc ấy không? Ví dụ như anh muốn đến bên cạnh Tiểu Khê ngay lập tức để cứu em ấy, sau đó anh dịch chuyển đến đấy thật. Tiểu Khê cho rằng zombie sợ ánh sáng, muốn dùng nó để xua đuổi zombie đi, nên dị năng của em ấy cũng liên quan đến ánh sáng.”
“Hả? Tiểu Khê cũng có dị năng à?” Hách Minh khá kinh ngạc.
Cậu tưởng chỉ có những người được chọn mới có thể thức tỉnh dị năng, hóa ra ai cũng có thể thức tỉnh được à?
“Vậy nên anh rất tò mò.” Tống Liên nói: “Lúc ấy cậu đã nghĩ gì mới thức tỉnh dị năng kỳ lạ như thế?”
Hách Minh: “...”
Tống Liên: “Đừng nói lúc thức tỉnh dị năng, cậu định dùng dép lê đánh zombie thật nhé?”
Hách Minh: “...”
Đúng thì sao!
Sự im lặng của Hách Minh đã nói lên tất cả, Tống Liên tưởng tượng đến tình cảnh lúc đó, không kìm được bật cười: “Cậu tưởng zombie là con gián à?”
“A a a đừng nói nữa!” Hách Minh vô cùng xấu hổ.
Cậu cảm thấy suy đoán của Tống Liên có vẻ không sai, dị năng được thức tỉnh là gì có liên quan đến suy nghĩ lúc ấy.
Chuyện này mà được chứng minh và mọi người đều chấp nhận, thì sau này nếu có ai biết dị năng của cậu là dép lê…
Ôi mẹ ơi, nghĩ thôi là muốn đào hố chui xuống đất!
Thế nhưng sau khi trò chuyện với Tống Liên vài câu, bầu không khí dường như thoải mái hơn rất nhiều.
Ba người xông thẳng một đường lên tầng cao nhất, sau đó phát hiện trước cửa một căn phòng có rất nhiều xác chết, hiển nhiên là bị người sống giết.
Dù trên bậc thang cũng có không ít, nhưng không nhiều như ở trước căn phòng này.
Hách Minh lập tức nhận ra ngay: “Bên trong chắc chắn có người sống!”
Nói không chừng Trình Phương Lâm đang ở trong đó!
Trong lúc nói chuyện, dép lê của Hách Minh xoay như boomerang trên hành lang, tiêu diệt hết zombie trên tầng này.
Vòng tay của cậu vẫn hoạt động, có nghĩa là Trình Phương Lâm nhất định vẫn còn sống!
Cho nên cậu không hề nương tay đánh bay hết đám zombie.
Bất luận đã nhìn bao nhiêu lần, Tống Liên vẫn cảm thán không thôi.
Không phải anh ta kinh hãi năng lực điều khiển dép lê của Hách Minh, mà là… làm sao cậu có thể đánh zombie một cách dứt khoát và vô tình như thế?
Dù sao zombie cũng từng là con người mà.
Không đợi Tống Liên hoàn hồn, Hách Minh lập tức chạy đến trước cửa gian phòng có xác chết nằm la liệt.
Đống xác chết chất cao khoảng nửa mét, không rõ rốt cuộc có bao nhiêu cái, có một số còn đang cử động.
“Tại sao xác chất thành đống trước cửa nhưng zombie lại không tấn công?” Hách Minh cảm thấy khá kỳ diệu.
Tống Liên ôm Tống Khê đi đến chỗ cậu: “Đi vào là biết.”
Hách Minh: “Cũng đúng, người bên trong chắc chắn biết, có thể hỏi.”
Cậu theo bản năng quay đầu lại, thấy Tống Liên đang ôm ngang Tống Khê đứng ở đằng sau mình. Tống Khê co người rúc vào trong lòng anh trai, hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên đã bị dáng vẻ kinh dị của zombie dọa cho khiếp sợ.
Giọng Hách Minh lập tức dịu lại: “Hai người tránh ra, để tôi phá cửa.”
“Ừ.” Tống Liên trả lời, sau đó ôm Tống Khê lui về sau.
Thấy hai anh đứng đủ xa rồi, Hách Minh lập tức lấy đà nhảy lên đạp vào cánh cửa!
Cậu tưởng tượng cả cánh cửa bị đạp cho ngã xuống – – Mấy phim truyền hình đều có cảnh như thế, cực kỳ ngầu!
Nhưng thực tế đau lòng, vì đạp mạnh quá nên cửa bị thủng một lỗ, chân cậu cũng vì thế mà bị kẹt trong đó luôn.
Ờm…
Mẹ nó, nhục quá!
Hách Minh đạp một chân lên đống xác, loay hoay nửa ngày mới rút được cái chân kia ra khỏi cửa, suýt nữa thì ngã nhào.
Tống Liên nhìn cảnh này, không những không lo lắng cho cậu mà còn bật cười.
“Anh quá đáng vừa thôi.” Hách Minh xấu hổ liếc anh ta, sau đó lại đạp cửa lần nữa.
Lần này cậu đạp gần vị trí khóa chốt, cuối cùng cửa cũng bung ra.
Tuy không ngã xuống giống như trong phim truyền hình, nhưng có mở là được.
Hách Minh đưa mắt nhìn vào, không ngờ bên trong không phải gian phòng, mà là một hành lang cực dài.
Bởi vì không có đèn nên hành lang rất tối, nhưng vẫn có thể nhìn ra nó trống huơ trống hoác, không có người sống, cũng không có zombie.
“Tống Liên, tới đây.” Lần đầu tiên Hách Minh gọi cả họ tên Tống Liên: “Anh là Liên trong gì vậy?”
“Liên trong gợn sóng (*).” Tống Liên vừa trả lời vừa đi theo Hách Minh vào hành lang: “Thầy bói nói mệnh anh thiếu thuỷ, nên lúc đặt tên, ba mẹ cố ý chọn chữ có “thuỷ”.”
(*) Liên trong gợn sóng: Trong tiếng Trung, gợn sóng là 涟漪 (Liên y). Chữ “Liên” của tên Tống Liên là lấy từ chữ này.
Hách Minh: “Coi bói? Thời đại nào rồi mà còn có người tin mấy thứ đó…”
Tống Liên: “Thà tin có còn hơn không.”
Hách Minh: “70% cơ thể người đều là nước, như vậy mà vẫn chưa đủ “thuỷ” hả?”
Nghe Hách Minh nói thế, Tống Liên hơi sửng sốt, sau đó không kìm được bật cười: “Cũng đúng, cậu biết nhiều thật.”
“Em học…” Hách Minh theo bản năng muốn nói “Em học qua rồi nhé”, nhưng mới nói được hai chữ thì cảm thấy không đúng – – Mình đã từng đi học bao giờ đâu?
Chưa kịp tìm hiểu lý do tại sao bản thân lại nói thế, Hách Minh đã đi đến cuối hành lang.
Trước mặt cậu là một cánh cửa sắt, chất lượng chắc chắn tốt hơn cái vừa rồi rất nhiều.
Thấy Hách Minh định đạp cửa lần nữa, Tống Liên vội ngăn cậu lại: “Khoan đã, cậu thử gõ cửa xem. Nếu như bên trong là người sống, chắc hẳn sẽ mở cửa cho chúng ta.”
Hách Minh suy nghĩ, cảm thấy cũng có lý.
Cậu sốt ruột muốn xác nhận an nguy của Trình Phương Lâm, không nghĩ đến chuyện này.
Hách Minh lùi lại, định đưa tay gõ cửa.
“Cạch.”
Đúng lúc tay cậu sắp gõ vào cửa thì đột nhiên cửa tự mở ra.