Không có Đường Liên chỉ đường, Hách Minh chỉ có thể tự nghĩ cách đi đến bệnh viện.
Cậu vừa chạy về phía trước, vừa xé mảnh vải từ gấu áo của mình, băng bó sơ cánh tay phải của mình.
Thật ra không chỉ mỗi tay phải, trên cơ thể cậu cũng có một số vết thương, nhưng không nghiêm trọng như ở tay.
“Ui da! Đau quá!”
Tuy vết thương không sâu nhưng vẫn khá đau, máu me đầm đìa như thế mà.
Hách Minh thở dài, nghi ngờ bản thân không biết có thể sống sót cho đến khi gặp được Trình Phương Lâm không.
Hiện tại chỉ đành được bước nào hay bước nấy vậy.
Hách Minh tiếp tục đi vòng qua zombie giống như cách mình đã làm trước đó, đồng thời quan sát xung quanh xem có toà nhà nào giống bệnh viện không.
Kết quả không tìm được bệnh viện, mà tìm thấy một sạp báo.
Cửa sạp báo hỏng rồi, đống tạp chí và sách báo nằm vương vãi khắp nơi.
Hách Minh nhìn đống giấy trên mặt đất, suy nghĩ đầu tiên là – – Liệu có bản đồ không?
Nếu có thì nói không chừng cậu sẽ tìm được vị trí chính xác của bệnh viện!
Nghĩ vậy, Hách Minh bắt đầu lục lọi tìm kiếm, mỗi lần lật được vài tờ lại quay đầu nhìn xem có nguy hiểm gì không. Cậu lật tìm trong lo sợ, tim đập thình thịch.
Quả nhiên, vừa lật hết đống sách báo trên sạp, một con zombie đã phát hiện ra cậu, gào thét tấn công!
“Đậu má!” Hách Minh bị tiếng rống của nó dọa giật mình, luống cuống giơ chân lên cởi dép ra.
Hách Minh định đập dép vào mặt con zombie, cho nó trải nghiệm cảm giác bị “ăn” dép đau đớn thế nào, không ngờ chưa kịp động thủ, cánh tay đã bị ai đó bắt lấy!
Lần này Hách Minh không chỉ giật mình nữa, mà nổi hết da gà!
Cậu theo bản năng vùng vẫy, giây tiếp theo hai chân liền đạp vào hư không. Không thể tìm được điểm tựa, Hách Minh hét lên một tiếng chói tai, sau đó chưa kịp phản ứng gì thì hai chân lại chạm đất, nhưng cảnh tượng xung quanh đã thay đổi hoàn toàn.
Hả?
Tình huống gì đây?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Hách Minh nghiêng đầu nhìn người vẫn đang nắm cánh tay mình. May quá, không có cái đầu đầy máu như trong tưởng tượng, mà là một gương mặt người sống xa lạ.
Hách Minh nhìn xung quanh – – Ôi mẹ ơi! Lúc này cậu đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà!
Từ chỗ cậu đang đứng nhìn xuống có thể thấy sạp báo vừa rồi.
Con zombie kia đột nhiên mất đi mục tiêu tấn công, không ngừng đưa tay đập vào sạp báo.
“Rầm!”
Toàn bộ sạp báo đổ xuống đất.
Hách Minh không ngốc, rất nhanh cậu đã nhận ra mình được người kia cứu.
Đối phương tưởng cậu gặp nguy hiểm, không biết đã dùng dị năng gì xuất hiện bên cạnh cậu, sau đó đưa cậu lên sân thượng.
Quả nhiên, sau khi cậu đứng vững, người kia đã buông cậu ra, dịu dàng hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Hách Minh đáp, đồng thời quan sát đối phương.
Đối phương cao hơn cậu nửa cái đầu, gương mặt khá giống học sinh, có vẻ cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu.
Lúc này, đối phương cũng đang quan sát lại cậu, ánh mắt anh ta nhìn bộ quần áo dính máu của cậu, lướt qua gấu áo bị rách, cuối cùng dừng lại ở bàn tay phải được quấn vải và chiếc dép trong tay cậu.
Hách Minh bị đối phương nhìn cảm thấy không được tự nhiên, cậu ho khan một tiếng, thả dép lê xuống đi vào chân, sau đó cười: “Cảm ơn anh đã cứu tôi.”
Cho dù cậu không cần cứu, thậm chí không gặp tình huống nguy hiểm mà mình không thể đối phó được, thì đó vẫn là sự thật.
Thế nhưng so với biết ơn, hiện giờ Hách Minh cảm thấy vui mừng nhiều hơn – – Hoá ra trên đời vẫn có người tốt!
“Anh tên gì?” Hách Minh hỏi.
“Tống Liên.” Đối phương thở dài trả lời.
“Không cần cảm ơn tôi, thật ra tôi nhìn thấy cậu từ lâu rồi, ban đầu tôi không định làm thế, nhưng em tôi lại bảo không thể thấy chết không cứu.”
“Em anh?” Hách Minh ngạc nhiên, nhận ra Tống Liên đang đưa mắt nhìn sang một bên, cậu nhìn theo ánh mắt anh ta, lúc này mới phát hiện trên sân thượng còn có một cô bé.
Cô bé có gương mặt khá giống Tống Liên đang ôm gối ngồi dưới đất cách đó không xa, co người lại không nhúc nhích, nếu chỉ nhìn lướt thì đúng là sẽ không phát hiện ra.
“Tống Khê, em họ tôi.”
Tống Liên giới thiệu với Hách Minh: “Là em ấy kiên quyết bảo tôi cứu cậu, cho nên nếu cậu muốn cảm ơn thì hãy cám ơn em ấy.”
“Được.” Hách Minh đáp, thử đến gần Tống Khê, thấy cô bé không khó chịu, cậu tiến tới ngồi xổm trước mặt Tống Khê, cười: “Cảm ơn em nhé.”
Dứt lời, cậu phát hiện trên vai Tống Khê có máu, cô bé mặc váy màu đen, cho nên khi máu thấm ra, màu váy không thay đổi gì nhiều, phải đến gần mới nhìn ra.
Hách Minh khó tin trợn mắt.
Không phải vì cô bé còn nhỏ mà đã bị thương như thế, mà vì – – vết thương này, rõ ràng là bị zombie cắn!
Hách Minh lập tức nổi da gà, cố kìm bản thân lại để không xoay người chạy trốn, giả vờ như không có gì lùi về sau, đi đến bên cạnh Tống Liên, nhỏ giọng hỏi: “Em ấy bị zombie cắn à?”
“Ừ.” Tống Liên gật đầu.
“Bị cắn bao lâu rồi?” Hách Minh nhíu mày, cảm thấy tội nghiệp thay Tống Liên.
Không ngờ anh ta lại phản ứng bình tĩnh đến kỳ lạ: “Được 1 giờ rồi, vẫn chưa có gì bất thường.”
“À…” Hách Minh muốn nói lại thôi.
Theo như cậu quan sát, virus zombie có thể truyền nhiễm, nếu không thì zombie sẽ chẳng tăng lên nhiều đến thế chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi.
Ngẫm lại, tốc độ biến đổi của những người bị cắn đều rất nhanh, nhưng đã hơn 1 giờ rồi Tống Khê mà vẫn bình thường, vậy thì có khả năng cô bé miễn dịch với virus zombie.
Nghĩ như vậy, Hách Minh thầm thở phào nhẹ nhõm, chuyển đề tài: “Dị năng của anh là gì? Dịch chuyển tức thời?”
Tống Liên im lặng một lát, sau đó nói: “Gần giống thế.”
“Lợi hại quá! Vậy là anh có thể dịch chuyển đến chỗ nào cũng được, phải không?” Mắt Hách Minh đột nhiên sáng lên: “Có thể đưa tôi đến bệnh viên không?”
“Bệnh viện?” Tống Liên nhíu mày: “Cậu nghĩ bây giờ bệnh viện có thể xử lý được à?”
“Không phải!” Hách Minh lắc đầu, một lần nữa nói lại rõ ràng: “Chuyện là như này, người thân của tôi là bác sĩ, tôi mất liên lạc với anh ấy rồi nên muốn đi đến bệnh viện tìm.”
“À, ra là thế. Bệnh viện nào?”
Thấy Tống Liên không từ chối, Hách Minh càng vui mừng: “Bệnh viện Nhân vân số 1 thành phố S!”
Nếu như trước đó cậu chỉ cảm kích và vui mừng khi được Tống Liên cứu, vậy thì bây giờ cậu cảm thấy Tống Liên đúng là thiên sứ!
“Gần lắm.” Tống Liên nghe Hách Minh nói tên bệnh viện thì xoa cằm suy nghĩ, hiển nhiên đang do dự có nên giúp hay không.
Không đợi anh ta nghĩ xong, Tống Khê vẫn luôn im lặng ngồi trong một góc đột nhiên nói: “Anh, anh đưa anh ấy đi đi.”
Giọng của Tống Khê rất mềm mại đáng yêu.
Nhưng không biết có phải do bị thương hay không, nghe cô nói có vẻ khá mệt mỏi.
Cô bé vừa lên tiếng, Tống Liên đã lập tức quyết định: “Được.”
Hách Minh nhướng mày, bắt đầu để ý đến cô bé đã bị zombie cắn này hơn.
Có vẻ Tống Liên hành động dựa theo mong muốn của cô bé nhỉ?
Một siscon hàng thật giá thật!
Tống Liên đương nhiên không biết Hách Minh đang nghĩ gì, anh ta nói: “Tôi nói rõ trước nhé, khoảng cách tôi dịch chuyển được có giới hạn, chỉ có thể đến những nơi mắt nhìn thấy, cho nên phải dịch chuyển vài lần mới tới bệnh viện cậu nói. Tôi không biết mình có thể làm được bao nhiêu lần, nên không thể bảo đảm giữa đường sẽ không đổi ý.”
“Được!” Nếu như Hách Minh có đuôi, thì bây giờ cậu nhất định sẽ vẫy điên cuồng: “Không sao hết, cố hết sức là được! Cảm ơn anh nhiều lắm, anh trai!”
Tống Liên: “...Đừng gọi tôi như thế.”
Hách Minh: “Ừm.”
Tống Liên: “Đúng rồi, dị năng của cậu là gì?”
“Cái đó… nói ra thì hơi xấu hổ.” Hách Minh đưa tay gãi đầu, không muốn nói lắm.
Cậu cảm thấy đứng trước “dịch chuyển tức thời” của Tống Liên, “dép lê” của cậu hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Sao cậu toàn gặp những người có dị năng ngầu thế nhỉ?
Nghe Hách Minh nói thế, Tống Liên không biết tưởng tượng đến thứ gì, mặt xấu hổ nói: “Vậy thôi đừng nói, ở đây có trẻ vị thành niên…”
“Đậu moá, không phải! Anh đừng nghĩ bậy!”
Hiểu sai quá rồi!
Hết cách, Hách Minh đành nói: “Dị năng của tôi liên quan đến dép lê, tôi có thể điều khiển dép lê đánh zombie.”
Tống Liên: “...”
Hách Minh: “Thật mà, không lừa anh đâu.”
Tống Liên: “...”
Hách Minh: “Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ thị như thế.”
Tống Liên không có ý kiến gì với dị năng của Hách Minh, anh ta quay người đi về phía Tống Khê, bế cô bé lên.
Tống Khê trông khá nhẹ, lúc Tống Liên bế cô bé lên, cảm giác anh ta dường như không cần dùng sức.
Đã vậy còn là bế công chúa.
Hách Minh nhìn Tống Liên, vẫn còn đang ngây người thì nghe anh ta gọi: “Tôi sắp dịch chuyển rồi, cậu qua đây nắm người tôi đi.”
“Được!” Hách Minh trả lời, vội chạy đến bên cạnh Tống Liên, nắm cánh tay anh ta.
Tống Liên: “Nắm chặt vào.”
“Chặt rồi!” Hách Minh nói, lần này cậu nắm bằng cả hai tay.
Sau khi xác định cậu đã nắm chặt, Tống Liên sử dụng dị năng của mình, toàn thân phát ra ánh sáng màu xanh nước biển.
Bởi vì lần này có chuẩn bị, nên Hách Minh thấy rõ toàn bộ quá trình dịch chuyển.
Thật ra có chuẩn bị hay không cũng như nhau, tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Giây trước còn đang ở trên sân thượng, giây sau đã xuất hiện trên đường cái.
Không đợi Hách Minh kịp phản ứng, Tống Liên tiếp tục dịch chuyển thêm hai ba lần nữa, tốc độ nhanh đến chóng mặt!
Hách Minh chỉ cảm giác chân mình liên tục bay lên rồi hạ xuống, cảnh tượng xung quanh thay đổi không ngừng.
Đến khi cậu xây xẩm mặt mày muốn nôn ra, cậu đã xuất hiện trên sân thượng bệnh viện.
“Đến rồi.” Tống Liên nói, thả Tống Khê xuống, sau đó nắm chặt tay cô bé.
Hách Minh hơi choáng váng, buông cánh tay Tống Liên ra, lúc cậu cảm ơn anh ta một lần nữa thì phát hiện trên trán Tống Liên chảy đầy mồ hôi.
Đúng như dự đoán, dị năng của Tống Liên không có dễ dàng như bề ngoài.
“Thật sự cảm ơn anh nhiều lắm, từ nay về sau anh chính là đại ca của em!” Hách Minh vô cùng cảm động, cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể tin tưởng người khác!
Tống Liên nhìn cậu một cách ghét bỏ, hỏi: “Người thân của cậu ở lầu mấy? Anh đưa cậu xuống đó.”
“Lầu mấy hả?” Hách Minh nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra bệnh viện không chỉ có một lầu, phạm vi lớn hơn tưởng tượng của cậu rất nhiều.
Quả nhiên bệnh viện cũng thất thủ rồi… Zombie lang thang khắp nơi, cửa sổ lầu 1 và lầu 2 đa số đều vỡ tan, nhìn mà giật mình.
Nghĩ đến sự an nguy của Trình Phương Lâm, tim Hách Minh lập tức nhảy lên tới cuống họng.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu đến chỗ làm việc của Trình Phương Lâm, có trời mới biết anh ở lầu nào!
Dường như nhìn ra Hách Minh đang lo lắng, Tống Liên đổi câu hỏi: “Người thân cậu là bác sĩ khoa gì? Chữa về cái gì?”
Hách Minh: “Em không biết…”
Tống Liên: “...Người thân là bác sĩ khoa gì mà cậu cũng không biết?”
Hách Minh thở dài, không phản bác, bởi vì đó là sự thật.
“Thôi được rồi.” Tống Liên giống như một người anh cả trưởng thành, sau khi nhận ra không thể nào trông cậy được Hách Minh, anh ta dứt khoát nói: “Tiễn Phật tiễn tới tận Tây Thiên, cùng lắm chúng ta tìm từng tầng. Dù không tìm thấy người thân của cậu, tìm bác sĩ xử lý vết thương cho Tiểu Khê cũng được.”
Nghe Tống Liên nói thế, Hách Minh càng cảm động, cậu muốn cảm ơn một lần nữa, nhưng chưa kịp mở miệng thì anh ta đột nhấc tay trái cậu lên.
Hách Minh giật mình.
Trên cổ tay trái cậu đeo một vòng tay màu trắng, bên trên gắn đèn nhỏ màu xanh lục, sau mấy lần chập chờn bỗng nhiên ổn định lại, chiếu ra ánh sáng xanh lá cây.
“Anh tưởng đây là đồng hồ…” Tống Liên nói, nhìn đèn nhỏ trên vòng tay, nghi hoặc nhíu mày hỏi: “Đây là gì?”