Hoạ Nguyệt kìm nước mắt nói: “Phu nhân, xin người tin tưởng vương gia”.

“...hả?”

Hoạ Nguyệt gấp gáp nói với ta: “Muội tin tưởng Vương gia nhất định là có nỗi khổ tâm, xin phu nhân trước khi biết được sự thật hãy giành sự tin tưởng tuyệt đối cho Vương gia.”

“...”

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Ta hỏi cả nửa ngày mới biết hóa ra là Tô Vũ dẫn theo một cô nương trở về.

Tháng đầu tiên ta gả qua, tiểu vương gia ngoại trừ soi mói ta ra thì chưa từng chạm vào ta, giờ lại dẫn về một cô nương khác.

Ta thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu Nguyệt Nhi, chuyện này không phải việc lớn. Đừng nên kinh ngạc như vậy, ai không biết còn tưởng rằng quán điểm tâm ta thường tới đóng cửa rồi đó.”

Hoạ Nguyệt tức giận nói: “Nhất định là tiểu hồ ly kia dụ dỗ Vương gia! Phu nhân, người nên làm gì đó đi ạ”.

Đến lượt ta kinh ngạc: “Tại sao ta phải làm vậy?”

Hoạ Nguyệt nghẹn lời: “...”

Xem ra con bé vẫn chưa rõ tình hình, ta vẫy vẫy tay, tỏ ý ngồi xuống bên cạnh ta, rất kiên nhẫn mà phân tích rõ ràng cho Hoạ Nguyệt rằng: “ Tiểu Vương gia không có tình cảm với ta, cưới ta về do ăn no rồi không có việc gì làm, nếu như ngài đã tìm được người thật lòng yêu mên, ta cảm kích còn không kịp nữa, hiểu chứ?”

Muội ấy lắc đầu: “Nô tỳ không hiểu”

Ta bất lực, thở dài một hơi.

Hoạ Nguyệt cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc như một thiếu nữ ngây thơ vừa mới xem xong thoại bản, trong lòng tràn đầy niềm tin và khao khát về cặp đôi thần tiên trong lòng mình: “Vương gia đối với Phu nhân sâu đậm như thế, làm sao lại không có tình cảm với phu nhân được chứ? Nô tỳ phải đi đuổi tiểu hồ ly đó đi mới được!”

(thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời)

Không biết là đã phát sinh chuyện gì khiến cho Hoạ Nguyệt có nhận thức như vậy, nhưng trước mắt ta phải giữ muội ấy lại trước: “ Nếu như muội thích một người, muội có đá đèn lồng của người ấy hay không?”

“...?”

“Nếu như muội thích một người, muội sẽ không hỏi tâm nguyện của người ấy mà trực tiếp mang của hồi môn tới rồi rước người về ư?”

“Phu nhân…”

“Nếu như muội thích một người, muội đóng cửa mà đi ngay trong đêm tân hôn ư?”

“...”

“Ta sớm đã biết, tiểu vương gia không thích ta, việc này cũng không có gì to tát cả.”

“Tiểu Vương gia không đến làm phiền ta, ta đã cảm tạ trời đất, hận không thể lên chùa thắp thêm mấy nén hương”.

Những ảo tưởng trên gương mặt Hoạ Nguyệt tan vỡ, lẩm bẩm nói: “Nhất định là có hiểu lầm gì rồi…”

Ta cầm lấy ly trà, tiếp tục nói: “Thừa nhận đối phương không thích bản thân rất khó, nhưng cũng không phải là việc không thể làm được.”

Hoạ Nguyệt thì thầm nói: “Nhưng mà, phu nhân đối với vương gia không có chút tình cảm nào sao? Nếu như không có thì tại sao người lại gả đến đây chứ”.

Nếu nói không có chút tình cảm nào thì cũng không phải.

Lần đầu tiên nhìn thấy liền sửng sốt, người tới có một đôi mắt đào hoa, sáng ngời khiến người ta không thể rời mắt.

Nhưng mà hắn cứ dăm ba bữa kiếm chuyện với ta, sự kinh ngạc đó đã biến mất thành từng mảnh, và chúng chỉ dừng lại ở đó.

“Có thể kết thân với vương gia, không có lý do gì nhà ta không làm. Những chuyện như hôn sự ta cũng không thể làm chủ."

Sau buổi trưa, mặt trời ló dạng, bao phủ trên những ngọn cây, cỏ cây phả ra một một thơm nhàn nhạt.

Để dập tắt cơn buồn ngủ của mùa xuân, ta ngáp một hơi, vỗ về tiểu nha đầu bị đang thất vọng vì ước mơ tan thành mây khói:

“Buồn ngủ rồi, ngủ một lát vậy, một giấc ngủ làm vơi đi ngàn nỗi buồn.”

9.

Tô Vũ lâu rồi không đến, nhưng tối nay vị cô nương kia đã xuất hiện, rụt rè nhìn ta, đôi mắt long lanh, vòng eo thon thả, tựa như một đóa hoa trắng nhỏ.

Đoá hoa nhỏ sợ sệt, cúi đầu hành lễ với ta: “Phu nhân”.

Ta vừa nhấm nháp hạt dưa vừa nói: "Ta mới 16 tuổi, so với ngươi cũng không cách biệt là bao. Một tiếng 'Phu nhân' này khiến cho ta cảm thấy mình già đi trông thấy. Nếu muội muội không chê thì gọi ta là tỷ tỷ cũng được" . "

Khóe môi nàng ta cong lên, cười dịu dàng: "Đa tạ tỷ tỷ."

Hoạ Nguyệt cần mẫn bóc vỏ cho ta, hạt dưa chất thành núi. Ta nhàn nhã nói: "Không biết vị tiểu bạch ... à không, muội muội xưng hô thế nào đây?”

“Muội muội họ Vân, tên Vô Ưu”.

“Xuất ngữ vô tri giải, vân ngã bách bất ưu. Đúng là một cái tên hay.”

Nàng ta cụp mắt xuống nói: “Muội muội ngu dốt, giống như một khúc gỗ vậy.”

"Đùa chút thôi, gỗ có phúc của gỗ. Hơn nữa, muội muội xinh đẹp như vậy, cho dù là gỗ thì cũng là khúc gỗ đẹp nhất."

Nàng ta mỉm cười.

Ta cũng mỉm cười.

Bọn ta nhìn nhau mà mỉm cười, không khí rất gượng gạo.

Hoạ Nguyệt âm thầm bóc hạt dưa cho ta.

Cánh cửa bị đẩy ra kêu “cọt kẹt” một tiếng.

Là ai, là ai, ai đã phá vỡ bầu không khí khó xử này? Ta hào hứng nhìn về phía cửa.

Thì ra là Tô Vũ.

Ta chưa kịp nói gì thì, Vô Ưu đã đi trước một bước:

"Muội biết phu nhân và Vương gia tình cảm sâu đậm, muội chẳng qua chỉ là một kẻ nhận được sự thương hại từ người mà thôi, đối với Vương gia không có lấy một chút... mộng tưởng, xin phu nhân hãy tha thứ cho muội..."

Ta: “…”

Hoạ Nguyệt: “…”

Thấy không có ai để ý đến mình, cô nàng kia cũng dần dần khóc nhỏ lại, giờ phút này, để nước mắt lặng lẽ chảy, như một đóa hoa lê gặp mưa xuân, ta cảm thấy ngậm ngùi, thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn Tô Vũ, cuối cùng lại tủi thân thu tầm mắt về.

Tô Vũ cười nói: “Không ngờ rằng Tiểu Linh Nhi có bản lĩnh doạ người sau lưng ta đấy, thật khiến cho ta mở mang tầm mắt”.

Vân Vô Ưu nghe xong, như tìm thấy được vị cứu tinh, nhóng chóng đến gần bên cạnh chàng.

“Âm thầm doạ nạt? Chẳng khác nào một trò đùa, ta không thèm làm những trò như thế.”

Ta cũng cười, cầm ấm trà lên, từ từ rót lên khắp người cô nương kia:

"Nếu ta thực sự muốn làm điều đó, thì sẽ làm như thế này."

Vân Vô Ưu sững sờ.

Còn Tô Vũ, cuối cùng cũng nhịn không nổi mà bật cười thành tiếng.

10.

"Phu nhân ngày hôm qua làm rất tốt! Muội tưởng rằng với tính cách của người, kể cả có biết cũng không làm như vậy chứ?"

Hoạ Nguyệt vui vẻ chải tóc cho ta.

Ta muốn thay đổi cái nhìn phiến diện này của muội ấy nên liền cất lời: "Thật ra, ta cảm thấy Vương gia và nàng ấy ở bên nhau cũng tốt. Chỉ có điều nàng ấy nhất quyết muốn dẫm đạp ta, chỉ có thể nói là lời của Phật khó thay lòng dạ quỷ..."

Hoạ Nguyệt cài tên tóc ta một nhành hoa: "May mà Vương gia vẫn luôn nghiêng về phía phu nhân, muội đã nói rồi mà, phu nhân hiểu lầm Vương gia rồi."

Ta sợ Hoạ Nguyệt lại có những suy nghĩ không đúng đắn về tình cảm của Vương gia giành cho mình nên đành nói tiếp: "Dù thế nào thì ta cũng được tính là chính thất, không cần phải lo lắng đến cô nàng không có danh phận đó. Vương Gia làm việc gì cũng để ý đến bộ mặt của ta là điều tất nhiên."

Sở dĩ ta bất ngờ là bởi vì, trước nay ta đều cho rằng Tô Vũ là một kẻ không có lấy một chút thiện lương...

Hôm qua Tô Vũ thấy ta quát nạt kẻ khác, không những không trách mắng mà còn cười rất vui vẻ, không bao lâu sau thì hồ hởi đi tắm.

Sau đó thì thản nhiên nói chuyện với ta nguyên một ngày, cho đến khi ta buồn ngủ tới mức không thể nghe rõ lời chàng nữa, chàng mới chịu trở ra.

"Được rồi, đi thôi."

Hoạ Nguyệt sớm đã quen với phong cách của ta, thu dọn một vài món đồ rồi nhanh nhẹn chạy theo: "Hôm nay phu nhân muốn ăn gì? Để nô tỳ đi mua là được ạ."

"... Không phải."

Xem ra Hoạ Nguyệt có cái nhìn phiến diện về ta quá.

"Ta đi thắp hương."

"Sao đột nhiên lại đến chùa ạ?"

Ta thật ra muốn đi dạo phố nhưng lại không muốn nói thẳng, nên chỉ đành đáp: "Đương nhiên là để cầu phúc cho Vương phủ, hy vọng Vương gia sẽ bình an vô sự, sớm ngày tu thành chính quả với cô nương kia, để ta có thể đi một con đường riêng của mình."


11.

Thực sự không thể tin được.

Ai có thể ngờ rằng Hoạ Nguyệt - nữ nhi có vẻ ngoài yếu ớt, nhỏ bé bên cạnh ta thực tế lại đeo một chiếc roi da ở eo, hơn nữa lại còn có tài đ.ánh đ.ấm?

Nếu không phải muội ấy chiến đấu với những tên c.ướp bịt mặt cầm đao trước mặt, ta sẽ không bao giờ tưởng tượng ra cảnh tượng này.

Hoạ Nguyệt không quên nhắc nhở ta: "Phu Nhân mau chạy đi!"

Nói thì hay lắm, ta cũng muốn như vậy.

Nhưng chân ta mềm nhũn rồi, không thể chạy được nữa.

Một thanh đao xuất hiện trước mắt ta như đang trực chờ lao tới.

Cả người ta cứng đờ, đầu óc bắt đầu quay cuồng, ta nghĩ về cuộc đời của mình, về những chuyện đã qua.

Đột nhiên một thanh đao nữa xuất hiện từ phía sau, chặn lại sự tấn công ở đằng trước, làm ngắt quãng dòng hồi tưởng liên miên kia. Ta đầy cảm kích quay đầu lại thì nhận ra người mới tới bịt mặt kín mít, chỉ để lộ cặp lông mày hình lưỡi kiếm và một ánh mắt lạnh lùng.

Ta mừng khôn xiết, đang định hô hào cảm tạ tráng sĩ khác đến cứu mình, không ngờ rằng đối phương bất ngờ kéo tay ta lại rồi vặn ra đằng sau, động tác dứt khoát, lạnh giọng nói: "Ngươi điên rồi ư? G.iết ả ta thì chúng ta lấy ai làm con tin?"

Thì ra là một giuộc 🙂

Hoạ Nguyệt muốn đến cứu ta nhưng lại không tài nào thoát khỏi sự tấn công dồn dập của chúng, không bao lâu sau thì cũng bị khống chế.

Kẻ vừa giữ tay ta ra hiệu cho đồng bọn của hắn:

"Đây là Cửu Vương Phi? Đưa đi."

Ta hắng giọng, trước khi đối phương kịp nhét giẻ vào miệng, lớn tiếng nói: "Các ngươi muốn b.ắt c.óc Cửu Vương phi thì liên quan gì đến Linh Linh ta, ta là con gái của Cảnh Chiêu Lâm cơ mà?"

Hoạ Nguyệt ở bên cạnh khẽ thì thầm: "Phu Nhân, Đoạn Vương là Vương gia thứ 9 của hoàng thất, nên ..."

"..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play