5.
Chàng không đứng dậy mà gác tay lên thành giường, lười nhác chống cằm, lại bày ra bộ dạng hờ hững không quan tâm đến bất cứ thứ gì. Chỉ là miệng cười tựa hồ có chút nghiến răng nghiến lợi: “Linh tiểu thư quả nhiên thân thủ bất phàm”.
Ta cố gắng kéo chàng đứng dậy. Thế nhưng tên Tô Vũ này giống như một đứa trẻ đi dạo chợ vậy, một khi bắt gặp đồ vật nó thích thì liền ở lì một chỗ nhất quyết không chịu đi, nếu như không có được thứ đó thì sẽ giận dỗi, ăn vạ người bên cạnh.
Ta vội vàng nhảy xuống đất. Nếu như Vương gia đang ngồi ở trên sàn, ta làm sao có thể cố thủ ở trên giường mà nhìn chàng tiếp được?
Sáng sớm khí lạnh trên sàn còn chưa tan, đôi chân trần vừa chạm xuống, cảm giác lạnh lẽo bỗng chốc thấm vào da thịt. Chàng bỗng nghiêm mặt lại, vội bắt lấy bàn chân ta: “Nàng làm gì đó?”
Ta thành khẩn nói: “Là ta không tốt, khiến cho tiểu Vương gia chịu thiệt. Nếu như chàng không chịu đứng dậy, vậy tất nhiên phải trách ta rồi.”
Nói rồi rút chân ra khỏi bàn tay chàng: “Ta muốn đền tội với chàng”.
Chàng nhíu mày, nghiêng người về phía trước, thuận thế đem ta lên giường một lần nữa: “Nàng gọi ta là gì?”
Ta nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, bỗng chốc tâm trí trở nên hoảng hốt đến mơ hồ. Cảm giác quen thuộc khó nói thành lời khiến ta sững sờ đôi chút.
Chàng tiến lại gần ta hơn, kiên trì lặp lại một lần nữa: “Nàng gọi phu quân của nàng là gì?”
Ta liền sửa lại lời nói của mình với hy vọng tâm tình của tiểu Diêm vương sẽ tốt lên một chút, không so đo với ta nữa:
“Phu quân, phu quân tốt của ta ~ Chàng chính là người anh minh thần võ, khí vũ bất phàm. Vừa rồi chàng rơi xuống đất mà vẫn giữ được dáng vẻ điềm tĩnh nho nhã hơn người, làm cho ta thật sự được mở mang tầm mắt. Từ nay về sau, chàng chính là kim chỉ nam của ta. Chàng nói đi về phía Đông, ta tuyệt đối không dám đi về phía Tây. Chàng…”
Chàng nhướng mày, “Hừ” nhẹ một tiếng rồi buông ta ra.
Lúc này ta mới nhận ra, y phục của chàng vẫn chỉnh tề, hình như từ hôm qua đến giờ vẫn chưa cởi ra.
Kì thực tối qua, sau khi bắt quả tang ta đang ăn vụng, Tô Vũ đã ra ngoài thêm một lần nữa.
Sau khi chàng đi, ta đương nhiên lại tranh thủ ăn thêm, ăn xong vẫn chưa thấy chàng trở về. Trên đời còn có chuyện tốt như vậy sao? Ta thầm nghĩ như thế nhưng vẫn đợi thêm một lúc, cuối cùng mới thổi nến rồi trèo lên giường ngủ.
Bản thân ta vốn không có nhiều ưu điểm, nhưng được cái không lạ giường. Đến Đoan Vương phủ cũng vậy, chỉ cần đặt lưng xuống liền có thể ngủ ngay, mà ngủ là một mạch đến sáng.
Xem ra, nửa đêm qua chàng mới về, thấy địa bàn đã bị ta chiếm đóng, chỉ đành nằm ở một góc giường chợp mắt, ai ngờ đến sáng lại bị đạp văng xuống đất
Lần đầu tiên gặp nhau, chàng ta đá bay chiếc đèn lồng yêu thích của ta. Giờ đây chàng bị ta đạp cho một cước bay khỏi giường cũng coi như ông trời có mắt, đúng là luật nhân quả không sót một ai mà…
Vừa rồi chàng đè ta lên giường, đôi chân trần của ta vẫn còn ở ngoài chăn. Chàng khôi phục dáng vẻ điềm tĩnh, quay mặt đi chỗ khác, kéo chiếc chăn bông trùm lên chân ta, nói: “Y phục phong phanh như vậy, còn ra thể thống gì?”.
Không phải chứ? Chàng cũng chính trực quá rồi? Không phải người đời đều nói chàng phong lưu đa tình, ngày ngày trêu hoa, ghẹo nguyệt sao? Sao trước mặt ta, đến cả chút chuyện nhỏ này cũng bận tâm vậy? Người ngoài không biết còn tưởng chàng là ca ca ruột của ta nữa…
Tô Vũ hình như nhận ra ánh mắt bất thường của ta, khẽ cúi người thêm một chút nữa, chóp mũi chàng chạm vào chóp mũi của ta, tựa như nghi thức chào hỏi của hai chú mèo nhỏ, một lúc sau, chàng nói, "Ta anh tuấn lắm ư?"
Ta không chớp mắt, liến thoắng đáp: “Đương nhiên là vậy rồi. Chàng xem, khuôn mặt như họa này đúng là kiệt tác, mười dặm gió xuân không thể sánh với nụ cười của chàng…”
Tô Vũ chợt đưa tay chặn miệng ta, thiếu kiên nhẫn nói: “Lời nói khoa trương, không chút thành ý, chi bằng đừng nói còn hơn.”
Ta đau đầu, không thể hiểu nổi con người này mà.
Mắng không được, khen cũng không xong. Rốt cuộc ta phải làm gì đây?
Nhưng mà… vừa nãy vành tai của chàng hình như đã ửng đỏ đúng không??
6.
Bữa sáng rất nhanh đã được mang lên, đầy một bàn.
Ngoại trừ mấy món ăn thông thường ra, còn có bát canh màu đen, không biết là thứ thần dược gì.
Ta trước giờ luôn không ngại đặt câu hỏi, khiêm tốn mong cao nhân chỉ giáo: "Phu quân, đây là gì ạ?"
Chàng cười tít mắt, "Uống vào sẽ giúp bụng đỡ đầy hơi".
Ta gật đầu, cúi xuống nhấp thử một ngụm.
“Đa tạ phu quân đã quan tâm.”
Ta chỉ là cảm ơn lấy lệ thế nhưng chàng cũng chẳng buồn để ý, bầu không khí lúc này lại rơi vào trầm lặng.
Ta cảm thấy rất khó hiểu, nếu như đã không hợp nhau như thế, vậy thì sao lại nhất mực muốn lấy ta về?
Chẳng nhẽ vì ta đâm trúng chàng nên muốn nhân cơ hội này để trả đũa ta? Trên đời lại có người nhỏ nhen như vậy ư?
Còn bát thuốc này, không biết chừng còn có đ.ộc.
Chàng chống tay lên cằm, chẳng buồn động đũa, cứ như vậy lẳng lặng nhìn ta.
Ta cảm thấy khó chịu nhưng vẫn phải tỏ ra rằng mình ổn, cố gắng tập trung vào mấy món ăn trên bàn.
Một hồi lâu sau, chàng đột nhiên nói, "Sao lại uống? Nàng không sợ ch.ết sao?"
“...”
Chàng đặt bát thuốc ở đó không phải để ta uống sao? Bây giờ lại còn quay ra trách móc.
Ta khách sáo đáp, "Chỉ cần Vương gia bảo ta uống, kể cả là r.ượu đ.ộc ta cũng cam tâm tình nguyện".
Nói vậy thôi chứ nếu như điều đó thật sự xảy ra, điều mà ta sẵn lòng làm chỉ có thể là tặng cho gương mặt kia h.ai đ.ấm mà thôi
Tô Vũ nghe ta ba hoa chích chòe xong thì chau mày: "Chỉ giỏi chống chế".
*Chống chế: Dùng lời nói, lí lẽ để tự bào chữa cho việc làm sai hoặc để lảng tránh điều không muốn làm hoặc không làm được.
"..."
7.
Vương gia ngoài việc ngày nào cũng đấu võ miệng với ta thì cũng chẳng gây khó dễ gì với ta nữa, vì vậy những ngày tháng này ở Vương phủ của ta cũng xem như khá yên bình.
So với những ngày còn ở nhà chẳng có gì khác biệt, ngoài việc ăn và ngủ thì vẫn là ngủ và ăn, thi thoảng có đi chép kinh, vẽ tranh rồi lẻn ra ngoài mua đồ ăn vặt nữa.
Nha hoàn Họa Nguyệt bên cạnh ta là một người rất trung thành với Đoan Vương. Mỗi khi ta chép kinh văn, muội ấy đều tán dương: “Bút pháp của phu nhân thật tốt. Chép kinh cầu phúc như thế này, nếu Vương gia mà biết người lo lắng cho an nguy của ngài ấy thì nhất định sẽ rất vui đó”. Khi ta trốn ra ngoài chơi, muội ấy vừa đuổi theo ta vừa ra sức khuyên bảo: “Phu nhân à, phu vi thê cương, đại môn bất xuất nhị môn bất mại, nếu bây giờ Vương gia trở về mà không thấy người ở trong phủ, vậy thì còn thể thống gì nữa?”
*Phu vi thê cương: đạo vợ chồng
**Đại môn bất xuất, nhị môn bất mại (大门不出,二门不迈): ban đầu chỉ người con gái trong khuê phòng thời xưa, nay miêu tả người tự đóng cửa, không tiếp xúc, giao lưu với người bên ngoài
Ta giơ xiên kẹo hồ lô đường ra trước mặt Họa Nguyệt: “Muội ăn không?”
Họa Nguyệt cúi đầu ngại ngùng, nghiêm túc đáp: “Nô tỳ không dám.”
Ta lại giơ kẹo một lần nữa. Sau đó cả hai người cùng nhau ngồi xổm bên bờ sông ăn kẹo hồ lô đường.
Ta vừa ăn vừa dặn dò: “Họa Nguyệt, muội là nha hoàn của ta. Ta nói muội đó, không nhất thiết lúc nào cũng phải nghe lời Đoan Vương, mỗi ngày mở miệng ra đều Đoan Vương thế này, Đoan Vương thế kia, đã hiểu chưa?”
Họa Nguyệt không ăn hồ lô nữa mà bày ra bộ mặt nghiêm túc: “Đoan Vương đối với nô tỳ ơn trọng như núi, nô tỳ…”
Ta vỗ vai muội ấy: “Nếu muội đồng ý thì tiếp tục ăn, sau này chúng ta vẫn sẽ cùng nhau ăn. Nếu muội không đồng ý, ta liền nhảy xuống sông xem muội quay về giải thích thế nào với Đoan Vương của muội.”
“Sau này nô tỳ sẽ tuyệt đối trung thành với phu nhân, sinh tử không rời.”
Ta mỉm cười xoa xoa mái tóc xù của muội ấy: “Không tồi, muội nên nói vậy từ sớm mới đúng.”
Tuy biết muội ấy chỉ nói ngoài miệng vậy thôi nhưng ta chỉ cần muội ấy giữ vẻ tôn trọng ngoài mặt là đủ rồi, sau này cũng không cần phải nghe muội ấy càm ràm nữa.
Hai xiên hồ lô cuối cùng cũng chỉ còn lại hai cái que. Sau khi tìm được một hố tro và vứt chúng đi, ta liền tiếp tục đi dạo.
Họa Nguyệt thắc mắc hỏi: “Không còn sớm nữa, phu nhân vẫn chưa về sao?”
Ta lại lấy thêm một xiên kẹo hồ lô nữa: “Về chứ. Nhưng hồ lô đường ở đây khá ngon, ta mua thêm một cái về cho Vương gia.”
8.
“Bản vương thân vàng thế ngọc, nàng cho rằng bản vương sẽ ăn thứ đồ như vậy sao? Thật là hoang đường.” Nói rồi Tô Vũ phất áo rời đi.
Thị vệ bên cạnh Tô Vũ cầm theo kẹo hồ lô của ta đi mất, có lẽ định vứt chúng đi.
Ta vò đầu, trong lòng có chút tiếc nuối. Kẹo hồ lô ở đây quả thực rất ngon.
Nếu chỉ vì thân phận tôn quý chỉ quen ăn những món sơn hào hải vị mà bỏ qua mỹ vị nhân gian thì quả thật là đáng tiếc.
Kinh văn có viết: “Đi tìm Phật đạo ở trên, hóa độ chúng sinh ở dưới”. Làm người cũng phải chú ý, món ngon ở trên, cỏ nhai ở dưới, như vậy mới tốt, sẽ không vì phân biệt tầng lớp mà không được nếm thử mùi vị của bên kia.
Họa Nguyệt hài lòng nói: “Xem ra Vương gia đang rất vui”.
“Hả…?”
Vui vẻ?
Thật đáng tiếc, ta tặc lưỡi hai cái. Họa Nguyệt là nha hoàn lớn lên trong “hệ sinh thái nguyên thủy” của Đoan Vương phủ, ở đây lâu như vậy cũng khó tránh khỏi việc tư duy có chút không bình thường.
Nhưng giờ không sao hết, muội ấy ngày ngày đi theo ta, sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi thôi.
Lãng phí thức ăn chính là sai lầm lớn nhất của đời người. Ta chạy lon ton ra ngoài, định bụng chạy theo người thị vệ lúc nãy để bảo hắn đừng vứt kẹo hồ lô của ta đi.
Cái chính là vừa đi bộ một vòng, giờ ta lại đói rồi.
Chi bằng đừng vứt kẹo hồ lô của ta đi, để ta và Họa Nguyệt chia nhau ăn là được rồi.
Ta đẩy cửa ra, giọng thành khẩn: “Cái đó… Vương gia…”
Vương gia đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng còn dính đầy vụn kẹo, trên tay còn cầm chiếc kẹo hồ lô đã bị cắn mấy miếng.
“...”
Ta “À” một tiếng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thấy chưa, ta đã nói rồi.
Khẩu vị của ta không thể nào sai được. Không một ai có thể từ chối những món ăn ngon.
Ta đắc ý trở về phòng của mình.
9.
Ta đang ngồi uống trà, Họa Nguyệt nức nở chạy vào.