Hoắc Cẩn Hành cúi người xuống, chăm chú nhìn vào mắt cô: "Thính Thính, em chưa bao giờ là vật phẩm phụ thuộc anh."
Nghe anh nói thế, gương mặt Diệp Linh Thính chợt hiện ý cười nhạt nhòa: "Năm ấy, sao anh lại đồng ý dẫn em đi chứ?"
"Vậy vì sao em lại đến cầu cứu anh?" Hoắc Cẩn Hành không trả lời mà hỏi lại.
Hai người im lặng nhìn nhau.
Lúc này bọn họ đều hiểu, nguyên nhân đã không còn quan trọng.
Bỗng nhiên Diệp Linh Thính rất tò mò: "Nếu lúc đó em không phải là người cầu cứu anh, mà là một người khác cầu cứu, anh cũng sẽ đưa cô ấy về nhà, đối xử tốt với cô ấy như vậy sao?"
"Không biết."
Giả thiết này hoàn toàn không được thành lập, vì câu hỏi này đã có đáp án từ rất nhiều năm trước rồi.
Lúc đó còn có Thư Tình cũng hi vọng thoát khỏi khổ ải, nhưng anh chỉ cần Diệp Linh Thính.
Anh giơ tay lên, lòng bàn tay kề sát lưng cô, cảm nhận dấu vết thời gian không thể nào xóa nhòa kia cách một tầng áo khoác thật dày: "Em vĩnh viễn đừng cảm thấy bản thân thiếu nợ anh gì đó, tất cả những thứ này đều là thứ em nên có."
Diệp Linh Thính nghe hiểu.
Bọn họ đã chọn lẫn nhau.
Sau khi nói ít lời, Hoắc Cẩn Hành tự mình đưa cô về phòng: "Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai để Tiểu Ngư đến đón em."
Diệp Linh Thính không có căn phòng thuộc về mình tại nhà họ Hoắc, vốn cô cũng không phải chủ nhân nhà họ Hoắc. Mà từ năm mười tám tuổi Hoắc Cẩn Hành đã bắt đầu dọn ra ngoài ở, rất ít khi đến đây. Dù là thế, người hầu trong nhà đều không dám thất lễ, lập tức cẩn thận dọn phòng cho khách.
Hai người hầu sắp đặt mọi thứ xong, một người lớn tuổi hơn tiến đến trước mặt Diệp Linh Thính nói: "Cô Diệp, đồ đạc trong phòng đều đã được sắp xếp xong, cô xem có còn cần gì không?"
Diệp Linh Thính giơ tay ra hiệu: "Khoảng thời gian này, có ai tới nhà không?"
Người hầu cụp mắt nghĩ ngợi: "Gần đây thì không có."
"Trước chút nữa thì sao?" Diệp Linh Thính hỏi lại.
"Có lẽ tầm hai tháng trước, bà cụ từng mời cô Phó đến nhà làm khách, hôm đó cậu chủ cũng ở đây." Người hầu cũng được xem là nhân viên kỳ cựu ở nhà họ Hoắc, biết nhất định những gì Diệp Linh Thính hỏi có liên quan đến Hoắc Cẩn Hành.
"Cô Phó…" Diệp Linh Thính ghi nhớ chuyện này.
Hai người hầu lần lượt rời đi, người trẻ tuổi hơn đi cạnh người lớn tuổi, hiếu kỳ hỏi: "Chị Anh, rốt cuộc cô Diệp này là thần thánh phương nào thế, thế mà lại có thể làm cậu Hoắc lạnh mặt lạnh lòng nhà chúng ta quan tâm chăm sóc như vậy."
"Có lẽ cô Diệp là người có ơn cứu mạng cậu chủ."
"Ơ? Em nghe nói cô Diệp được cậu chủ mang về nhà mà?"
"Năm nay em mới đến, còn nhiều chuyện em không rõ lắm."
Hai người thì thầm, giọng nói dần dần nhỏ đi.
Trong phòng tắm, thiếu nữ đã trút quần áo chậm rãi bước vào bồn nước bốc hơi nóng, bọt nước trắng tinh dần dần che đi người cô. Bàn tay trắng nõn khoác lên vai nhẹ nhàng vuốt ve, nước ấm tràn qua xương quai xanh, lúc cô hơi nâng thân lên, hình ảnh chú bướm xanh ẩn giấu trên lưng lại càng thêm xinh đẹp.
-
Đêm khuya mùa đông giống như vực sâu không đáy, không thể nhìn thấy điểm cuối.
Giữa đường Hoắc Cẩn Hành bị người ngăn lại, mãi một lúc lâu sau bà Hoắc mới thở dài một hơi: "Hôm nay bà con rất giận."
"Con đã nói rồi, đừng tự tiện chủ trương." Mặt anh trầm tĩnh, mím thẳng môi đáp.
"Cẩn Hành, dù là mẹ hay bà của con thì chúng ta đều không có ý xấu, chỉ muốn chia sẻ thay con nhiều một chút mà thôi." Mặt bà Hoắc đầy u sầu, không rõ rốt cuộc vì sao con trai lại không thể hiểu được ý tốt của bọn họ.
"Không cần." Anh hoàn toàn không cần thêm kiểu chia sẻ phiền toái thế này.
Thái độ lãnh đạm của Hoắc Cẩn Hành khiến bà Hoắc gặp trắc trở đủ đường, đứng nói chuyện trước mặt con trai mà còn phải cẩn thận khiến lòng bà Hoắc cảm thấy có chút chua xót: "Mẹ là người sinh ra con, nuôi dưỡng con, sao con lại phải lạnh nhạt với người nhà mình như thế?"
Hoắc Cẩn Hành nhìn lại bà, đôi con ngươi đen thẳm như đầm sâu lạnh lẽo, lạnh đến mức không có chút độ ấm nào.
Bà Hoắc không muốn thừa nhận mình bị ánh mắt của con trai làm giật nảy mình, sau khi vô tình thốt lên câu hỏi kia xong, bà mới thấy lòng mình trống rỗng.
Cũng không phải trời sinh Hoắc Cẩn Hành lạnh lùng, lý do anh biến thành bộ dáng như hôm nay khó tránh khỏi liên quan đến hoàn cảnh lớn lên của anh. Mà bà là người làm mẹ, lại từng có lần thất trách.
Bà không khỏi khẩn cầu: "Cẩn Hành, mẹ không cố ý, mấy chuyện đó đều đã qua lâu rồi, con có thể… Có thể quên hết chúng đi được hay không?"
"Có thể." Hoắc Cẩn Hành không do dự đáp hai chữ.
Nụ cười trên mặt bà Hoắc vừa chớm nở thì lại chợt nghe được nửa câu sau của anh: "Nếu từ nay về sau mẹ không đến thăm người kia nữa."
Người kia mà Hoắc Cẩn Hành không muốn gọi tên ra chính là anh ruột Hoắc Trầm Dục của anh.
Từ nhỏ Hoắc Trầm Dục đã thông minh, được nhà họ Hoắc bồi dưỡng trở thành người thừa kế, tất cả tâm tư của cha mẹ cũng đặt hết lên người anh ta. Nhưng lúc Hoắc Trầm Dục lên mười tuổi lại đột nhiên bị kiểm tra ra một loại bệnh hiếm gặp, tay chân của anh ta bắt đầu mất khống chế, thường xuyên cảm thấy không còn chút sức lực nào, sau này đến đứng anh ta cũng không thể đứng vững, chỉ có thể dựa vào xe lăn.
Nhà họ Hoắc bất đắc dĩ bắt đầu lo toan, một mặt tăng tốc độ bồi dưỡng Hoắc Cẩn Hành, một mặt lại không nỡ buông tha cậu con trai đã từng là thiên tài. Trong quá trình trưởng thành nhàm chán, Hoắc Cẩn Hành không có cha mẹ làm bạn bên cạnh, dẫn đến liên hệ máu mủ dần xa cách, cách xử sự của anh cũng ngày càng lạnh lùng.
Sau đó có một sự cố xảy ra, anh em nhà họ Hoắc hoàn toàn trở mặt, Hoắc Cẩn Hành cũng quay ra giữ khoảng cách với người nhà.
Mỗi khi nhớ về quá khứ, bà Hoắc lại cảm thấy lòng đau nhói: "Anh trai con chỉ nghĩ quẩn thôi, nó không cố ý hại con đâu."
Hoắc Cẩn Hành cười giễu: "Có lẽ mẹ đã quên, nếu không phải nhờ có Thính Thính, e rằng con đã không còn cơ hội đứng ở đây nữa."
Mùa xuân năm đó, cả nhà đoàn viên, Hoắc Trầm Dục thường xuyên bị bệnh tật hành hạ quanh năm cầm súng chỉ vào em trai mình, lúc đó không một ai phát hiện anh ta đang rắp tâm hại người.
Trong tình thế chỉ mành treo chuông, chính Diệp Thính Thính đã chặn một kiếp thay cho Hoắc Cẩn Hành.
Một trận tranh đoạt lấy thất bại của Hoắc Trầm Dục làm chấm dứt, là một người mẹ, rốt cuộc bà Hoắc vẫn không thể buông bỏ được, van xin con trai nhỏ thu tay lại. Cuối cùng Hoắc Trầm Dục bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần, được đưa vào bệnh viện, chỉ xem như nhà họ Hoắc không còn người này nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT