Cớ Sao Giọng Điệu Và Vẻ Mặt Của Cô Ấy Lại Trêu Người Đến Thế?

Chương 42


1 tháng

trướctiếp

Cổng mở toang, bà cụ Hoắc ngồi trên ghế trong phòng, nhưng lại bắt cô đứng ở cửa, gió lạnh buổi tối tràn vào phòng.

Nhiệt độ ấm áp trong nhà và ngoài cửa tạo thành hai thái cực, bà cụ Hoắc cũng không nói gì khác, hỏi thẳng: "Cháu đến nhà họ Hoắc cũng mười mấy năm rồi nhỉ."

Diệp Linh Thính đáp: "Dạ, mười bốn năm."

Lúc mười tuổi cô gặp Hoắc Cẩn Hành, năm nay đã hai mươi tư tuổi.

"Hai mươi tư tuổi, cũng nên sống độc lập rồi." Bà cụ Hoắc trầm giọng nói: "Cháu không có ba mẹ, nhưng dù sao cũng do nhà họ Hoắc nuôi lớn, chúng ta có trách nhiệm phải lo chuyện hôn sự cả đời của cháu."

Nói đến đây, Diệp Linh Thính mới phản ứng lại, bà cụ Hoắc muốn dùng cô để kết thông gia sao?

Diệp Linh Thính không lên tiếng, bà cụ Hoắc tiếp tục hỏi: "Những tấm ảnh lần trước đưa cho cháu xem, có người nào phù hợp với cháu không?"

"Không có." Những tấm ảnh đó đã bị Hoắc Cẩn Hành ném vào máy hủy giấy thành phế liệu từ lâu, cô không xem được tấm nào, cũng chẳng có tấm nào để chọn.

"Cháu thật kén chọn." Bà cụ Hoắc cho rằng cô kiêu ngạo: "Những năm nay cháu sống cuộc sống của tiểu thư nhà giàu, chắc là quên mất mình là ai rồi nhỉ?"

Diệp Linh Thính nắm chặt ngón tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay. Dù bên ngoài cô có vẻ ngoài lộng lẫy đến đâu, thì cũng dễ dàng bị người ta biết được sự thật rồi nắm giữ điểm yếu.

"Những năm qua nhà họ Hoắc đối xử với cháu không tệ, làm người phải biết đủ."

Xuất thân của cô không rõ ràng, không có gia thế đủ để xứng đôi, nhưng vẫn tham lam một tấm chân tình của Hoắc Cẩn Hành.

"Chuyện hôn nhân của Cẩn Hành cũng nên định ra, cháu không có quan hệ huyết thống với nó, nếu hai đứa cứ tiếp tục ở bên nhau như thế này, danh không chính ngôn không thuận, truyền ra ngoài sẽ bị người ta bàn tán."

Diệp Linh Thính đột ngột ngẩng đầu, như thể toàn thân bị gió lạnh bao phủ, thấm vào tận xương tủy.

Chuyện hôn nhân?

Chuyện hôn nhân của Hoắc Cẩn Hành?

"Bà đã chọn cho cháu một người rất tốt, cậu hai của nhà họ Hạng trong ngành bất động sản, vừa du học ở nước ngoài về, hiện giờ đã là quản lý cấp cao trong công ty, tương lai vô cùng rộng mở." Bà cụ Hoắc khen người đó một hồi, rồi đột ngột chuyển hướng: "Ngày mai cháu đi gặp mặt cậu ta."

"Cháu không đi." Ở bên cạnh Hoắc Cẩn Hành lâu rồi, tính cách của cô không còn là cam chịu nữa.

Bà cụ Hoắc nghiêm nghị: "Sao lại không đi."

"Cháu không thích kiểu sắp đặt này." Dường như bà cụ Hoắc đã quyết định bắt cô đi gặp người ta, Diệp Linh Thính cố dằn cảm xúc đang cuộn trào trong lòng, trong đầu suy nghĩ vô số lời phản bác, nhưng có vẻ đều có thể dễ dàng bị đáp trả.

Đây không phải là nơi cô có thể tùy tiện quay đầu bỏ đi, trong lòng Diệp Linh Thính nóng như lửa đốt, hướng cửa sân có tiếng bước chân truyền đến.

Cô từ từ quay người lại.

Bụi bay phất phơ, dáng vẻ uy phong lẫm liệt dần dần hiện ra từ trong bóng tối.

Người đàn ông bước đi vững vàng, mặc một chiếc áo khoác đen gọn gàng, trên tay cầm một chiếc khăn quàng cổ nữ màu hồng đi đến trước mặt cô, thân hình cao lớn lập tức chặn hết hơi lạnh thấu xương.

Diệp Linh Thính ngẩn người đứng đó, mắt nhìn anh không chớp.

Trong ánh mắt mê mang của cô gái, Hoắc Cẩn Hành giơ tay vén mái tóc dài xõa ngang vai ra, nhẹ nhàng quấn chiếc khăn quàng cổ mềm mại ấm áp lên cổ hai vòng.

Khoảnh khắc đó, cả thế giới của Diệp Linh Thính đều trở nên yên tĩnh, nơi cô nhìn đến đều là cảm giác an toàn mà anh mang lại.

Bà cụ Hoắc ngồi trong nhà hoàn toàn không biết những gì đang xảy ra bên ngoài, tự cho là mình đang bình tĩnh nắm bắt được suy nghĩ của cô gái: "Cháu chưa gặp, làm sao biết mình không thích?"

Ánh mắt Hoắc Cẩn Hành dần trở nên sắc bén, lạnh lùng cười: "Anh ta không xứng."

Hoắc Cẩn Hành đưa thẳng người ở trước cửa rời đi trước mắt bà cụ, không dài dòng thêm một lời nào.

Diệp Linh Thính yên lặng theo sát phía sau anh, ngay cả tiếng bước chân của cô cũng rất nhẹ.

Người đi phía trước đột ngột dừng bước, Diệp Linh Thính suýt nữa đâm sầm vào anh, cô vội vàng lui ra sau một bước.

Rồi chợt nghe anh dạy dỗ: "Sau này đừng có dại mà đứng trước cửa."

Từ lần đầu tiên đến nhà họ Hoắc, bà cụ đã không thích cô, nên tất nhiên sẽ không hòa nhã với cô. Nể mặt của Hoắc Cẩn Hành nên bà cụ không tiện làm quá, hôm nay bắt cô đứng đón gió lạnh trước cửa cũng chỉ là muốn nhắc nhở cô biết thân biết phận.

"Cũng không lạnh lắm." Diệp Linh Thính lắc đầu, hai tay nâng khăn quàng cổ màu hồng nhạt lên che mặt.

Hoắc Cẩn Hành ngước mắt nhìn kỹ khuôn mặt cô.

Hai gò má trắng nõn hơi ửng hồng, như bị gió lạnh thổi, màu ở trên chóp mũi còn rõ ràng hơn.

Hồi xưa thì làm nũng bảo lạnh, hôm nay bị lạnh thật lại không chịu thừa nhận.

"Nếu sau này bà gọi em sang nói mấy chuyện này nữa thì đừng để ý."

"Anh không muốn em gả cho người khác ạ?" Diệp Linh Thính hỏi thẳng.

Hoắc Cẩn Hành cũng trả lời rất chân thành: "Anh chưa từng muốn lấy em ra để liên hôn."

Ý của câu này là nếu cô tự nguyện thì được sao?

Diệp Linh Thính không thể phỏng đoán ý nghĩ của anh.

Lần đầu tiên Hoắc Cẩn Hành đưa cô về nhà họ Hoắc, bà cụ Hoắc cũng không đồng ý cho cô ở lại, nhưng cô còn quá nhỏ, cần một người giám hộ hợp pháp. Tất nhiên bà cụ không cho phép một con nhóc quê mùa không rõ thân phận mang họ Hoắc. Sau nhiều khó khăn trắc trở, lão quản gia trông coi Hoắc Cẩn Hành từ nhỏ là chú Diệp thương lượng với vợ mình, quyết định nhận nuôi Diệp Linh Thính.

Diệp, là họ của người cha trên danh nghĩa theo pháp luật; Linh Thính, là tên do Hoắc Cẩn Hành đặt.

Lúc đó trừ bản thân mình ra, thứ gì Diệp Linh Thính có cũng là Hoắc Cẩn Hành cho hết.

Tất cả mọi người đều không biết tại sao Hoắc Cẩn Hành lại tốn công sức giữ một cô nhóc ở bên người, chính Diệp Linh Thính cũng không biết.

Cô không dám hỏi, cũng không muốn hỏi, chỉ cần có thể ở lại đây, cách xa cuộc sống từng bị đánh mắng, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.

Đoạn quá khứ không dám nhớ lại kia đã cách cô rất xa rồi, cũng đã lâu Diệp Linh Thính không chủ động nhớ về chuyện cũ. Cô phủ thêm trang phục công chúa hoa lệ lên người, suýt nữa đã cho rằng mình thực sự là công chúa.

"Ban nãy anh nói người nọ không xứng, nhưng hình như người thực sự không có thân phận phải là em mới đúng." Diệp Linh Thính cười tự giễu: "Dù mãi đến giờ anh vẫn không tiết lộ thân phận của em cho người khác, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng em được anh nhặt về."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp