Nếu con sâu biết sẽ có kết cục như vậy, nó sẽ lựa chọn không khiêu khích, mà trực tiếp dứt khoát cự tuyệt.
Nhưng mà, thời gian không thể quay ngược lại.
Nhưng nó không biết.
Cho nên hiện tại, đối mặt với con sâu chính là vài đôi mắt như hổ rình mồi.
Tô Ngọc Tuyền chọt chọt cánh tay Andrew, nghiêng đầu nói: "An An có muốn đăng bí mật của Trùng tộc này lên mạng và thông báo cho những người khác không?"
Trùng tộc có thể ký sinh trên cơ thể con người, việc này một khi để dân chúng biết đến sẽ gây ra sự hoảng loạn và hỗn loạn lớn.
Đương nhiên, về phương diện khác nó có thể khiến mọi người cảnh giác.
Nếu là một quốc gia do chính mình lãnh đạo, thì tuyệt đối không thể trực tiếp phát ra chuyện này để gây hoang mang, ngược lại sẽ áp dụng một loạt biện pháp thông báo tin tức cho mọi người, để mọi người cảnh giác, khu vực tạm thời đóng cửa để phát hiện từng cái một.
Nhưng bây giờ họ là những kẻ phản quốc.
Là tội phạm bị truy nã.
Vì vậy, quốc loạn có thể khiến các nhân vật chính bận rộn, có thể cho phía mình thêm thời gian để phát triển.
Andrew ôm tiểu mỹ nhân ngư trong lòng cọ cọ tiểu nhân ngư một phen, cặp mắt phượng kia sáng như sao: "A Ngọc thật đúng là thông minh!"
"Ta muốn cọ cái đầu thông minh của A Ngọc một chút." Người đàn ông khẽ cười, tiếng nói ôn nhu như là chờ mong, âm cuối hơi hơi kéo, dán sát vào cái trán thiếu niên.
Người đàn ông khẽ cười thổi một ngụm khí, ngụm khí kia phả vào mặt thiếu niên.
Hắn đưa mắt vuốt ve khuôn mặt của thiếu niên, khẽ liếm môi: "Miệng của A Ngọc cũng rất hùng hồn, rất ngọt ngào, A Ngọc cho tôi cọ vào được không?"
Mà chung quanh, Khương Ngọc Lê, bọn đại hán, các lính đánh thuê, đoàn trưởng nhóm hải tặc: Oa!
Đột nhiên cảm thấy hơi no, lại có chút háo hức chờ đợi.
Đôi mắt nhỏ buôn chuyện đang chuẩn bị chuyển động, chẳng lẽ đây chính là do sau khi bị con bọ ghê tởm vừa rồi chọc tức khiến bệ hạ và tiểu mỹ nhân ngư nghĩ ra biện pháp trị thương cho đôi mắt của bọn họ sao?"
Bệ hạ cùng tiểu nhân ngư thật đúng là quen thuộc nhau mà.
Tiểu nhân ngư tát vào mặt Andrew một cái bốp: "An An, anh thay đổi rồi! Miệng lưỡi trơn tru quá đi!"
Tiểu nhân ngư trong phút chốc chui vào phòng nhỏ của mình, ôm khuôn mặt nóng hầm hập mặt rầm rì: "Thế mà lại muốn ở trước mặt người khác làm trò không biết xấu hổ, Andrew không có da mặt! Đáng ghét!"
Tô Ngọc Tuyền thì thầm.
Đột nhiên quên mất bản thân ngốc bạch ngọt vốn dĩ chỉ là giả vờ.
Mà hiện tại, giả giả vờ vờ, cuối cùng bị nuông chiều đến mức tự nhiên kiêu ngạo.
Andrew sờ sờ mặt bị tát vào, tiểu nhân ngư ra tay hình như có chút dùng sức.
Hắn bất đắc dĩ bật cười, da mặt tiểu nhân ngư thật mỏng.
Nhưng mà tính tình A Ngọc tỏ ra như vậy rất là hoạt bát, đáng yêu.
Andrew thích cậu như vậy, hoàng tử bé được cưng chiều nên vô tư như vậy, muốn tùy hứng thì tùy hứng, không cần tâm sự nặng nề gì cả.
Tâm sự nặng nề thì để phần hắn tới làm.
Andrew liếc nhìn đôi mắt nhỏ đang buôn chuyện xung quanh, sắc mặt trở nên thối đi, phát ra một tiếng khinh thường từ mùi vị chua chát của tình yêu: "Một đám người đàn ông độc thân, mỗi người đều có đầu óc như cục gạch, không thể quay đầu lại, một chút cũng không chịu xem bầu không khí đang như thế nào, còn không hiểu chuyện để không gian cho cấp trên của mình."
Andrew chuyển chủ đề nói: "Hai người bị ký sinh này đã được kiểm tra, được tìm thấy và quá trình bị nhốt được ghi lại rồi sao?"
Mọi người lắc đầu, bọn họ khi đó đều bị Trùng tộc thật sự có thể ký sinh vào nhân loại, hơn nữa một chuyện đem nhân loại biến thành con rối này thật khiếp sợ, hơn nữa con sâu kia đột nhiên điều khiển người nọ công kích người khác, hơn nữa lực tấn công đó hoàn hoàn toàn toàn cùng con người nguyên bản giống nhau.
Đúng rồi.
Nếu không phải Bệ hạ và bọn họ khác phát hiện ra Trùng Hậu và đưa người đi kiểm tra, thì người bị con sâu thao túng sẽ như con người nguyên bản mà hành động.
Nghĩ theo cách này là một chút đáng sợ.
Trùng tộc vô tri vô giác liền đem nhân loại biến thành con rối, mà bọn họ lại không người nào biết hiểu.
Nhìn xem con sâu này lựa chọn chiếm giữ thân thể ký chủ, hiển nhiên là tuyển chọn nhóm kẻ mạnh, dựa theo tình huống này, nếu như không bị phát hiện, nhân loại liền lặng yên thay thế rồi.
Sau đó, những tồn tại yếu hơn còn lại có thể thực sự giống như con bọ kinh tởm được mô tả.
Con người trở thành xác sống bị giam cầm và là thức ăn cho Trùng tộc lựa chọn.
Đột nhiên từng người một hít một hơi.
Bọn họ nhìn về phía Andrew, tràn đầy may mắn.
Còn may có bệ hạ.
"Các ngươi nên sùng bái và cảm tạ vì có một tiểu tiên cá." Như nhìn thấu tâm tư của mọi người, Andrew dùng ánh mắt ôn nhu nhìn phòng nhỏ, giọng nói trầm thấp khàn khàn mềm mại đến khó tin, "Có A Ngọc đưa ta ra khỏi giấc ngủ say, có em ấy trấn an tinh thần hải hỗn loạn của ta, để ta có thể vẫn duy trì thanh tỉnh như bây giờ, cũng là em ấy cũng hướng dẫn ta phát hiện Trùng Hậu hơn nữa kiểm tra đo lường người từng có giao lưu cùng Trùng Hậu, lúc này mới phát hiện ra sự biến dị này của Trùng tộc."
Andrew tinh tế miêu tả, hắn thực sự cảm thấy rằng tiểu nhân ngư có lẽ là một món quà mà trời ban ân cho loài người.
Nếu không thì.
Nhân ngư đáng lẽ đã tuyệt chủng từ lâu này làm sao có thể đột nhiên xuất hiện.
Bởi vì, tiểu nhân ngư chính là món quà trời ban cho hắn.
Andrew rất trịnh trọng ngẩng đầu lên, nói từng chữ một: "Mà nếu không có A Ngọc ở đây, một nhóm chúng ta hẳn là bị chôn vùi trong miệng hải thú, làm sao tìm được này Zerg biến hóa được."
Lời này làm vẻ mặt của Khương Ngọc Lê cùng bọn đại hán tất cả đều nghiêm trọng lên, bọn họ nhìn thoáng qua nhau, đột nhiên hoài nghi: "Bệ hạ, ý ngài là con thú biển đó..."
"Ai có thể đảm bảo rằng không phải?" Andrew nhướng mày, để lại những lời này, rồi bước ra khỏi phòng giam giữ sâu, đi đến máy dò.
Mặc dù không có quay video, máy dò sẽ ghi lại một cách trung thực các điều kiện vật lý được phát hiện.
Tiểu nhân ngư Tô Ngọc Tuyền lúc này ở trong phòng nhỏ có chút xuất thần.
Những gì Andrew vừa nói khiến cậu có chút sững sờ, theo miêu tả của Andrew, cậu dường như là một vị cứu tinh vậy.
Cậu thẫn thờ nhìn người đàn ông qua phòng nhỏ, trong lòng hắn cậu thật sự tốt đẹp như vậy sao?
Andrew hình như thật sự biết mình có tâm sự thì phải.
Biết mình cũng không phải thật sự ngốc bạch ngọt như thế này.
Như vậy hắn biết ngay từ đầu khi mình tìm thấy được hắn chính là muốn lợi dụng hắn sao? Chính mình u ám, nhỏ nhen và độc ác, nếu có thể, cậu đều hận không thể hủy diệt toàn bộ thế giới, để nó cùng mình chôn cùng mấy đời thống khổ kia.
Tốt nhất, ý thức thế giới của thế giới này cũng nên đi chết đi.
Đôi mắt của Tô Ngọc Tuyền hơi đỏ ngầu.
Cho nên hắn mới cùng nhóm vai chính đối nghịch như vậy.
Ý thức thế giới của một cuốn tiểu thuyết xoay quanh nhân vật chính, vai chính tử vong, thì thế giới cũng không cần phải tồn tại.
Trong nhiều kiếp, sau khi giết nhân vật chính thì cậu cũng tái sinh.
Cậu từ phòng nhỏ nhìn người đàn ông mặt mày thâm thúy, trên người hắn khí tức nhẹ nhàng không thể tưởng, lại chính là bởi vì cậu mà thay đổi.
Hắn không còn sát khí cuồng nộ ngay cả khi nhắm mắt chăng nữa như khi bọn họ gặp nhau lần đầu tiên, cũng không có không khát máu và giết người không chớp mắt như được mô tả trong sách nữa.
Thay vào đó là sự dịu dàng và tao nhã một cách thái quá.
Đặc biệt là với mình, dường như hắn sẽ không bao giờ mất bình tĩnh nữa.
Không hiểu sao có chút không buông bỏ được.
Thế giới biến mất, hắn cũng sẽ biến mất đi!
Đầu bỗng nhiên bị đầu ngón tay chọc một cái, Tô Ngọc Tuyền chỉ nghe thấy người đàn ông bất đắc dĩ thở dài: "A Ngọc lại nghĩ cái gì vậy? Bộ dạng tôi trông không đáng tin cậy như vậy sao, để A Ngọc luôn phải lo lắng sao?"
Người đàn ông hình như có chút ưu sầu, cúi đầu, rất nghiêm túc nói: "Hy vọng A Ngọc có thể hạnh phúc, có tôi ở đây không cần lo lắng cái gì."
Hắn thật sự một lòng đều ở trên người mình.
Tô Ngọc Tuyền thật sự cảm nhận được, cảm xúc bản thân hơi chút không tốt hắn cũng lập tức nắm bắt được.
Bỗng nhiên, lòng dạ hoàn toàn khai thông, Tô Ngọc Tuyền chỉ cảm thấy có chút ngọt ngào, cậu một phen nhảy ra khỏi phòng nhỏ, quàng tay qua vai người đàn ông hôn lên.
Đúng vậy!
Lo lắng cái gì.
So với điều này những tình huống tồi tệ còn gặp qua nữa là.
Hiếm có người nào hết lòng quan tâm như vậy, cũng hiếm có ai chiều chuộng như vậy.
Vậy thì cứ hưởng thụ đi!
Nếu mình sống tốt, kẻ thù thì sẽ cảm thấy không vui khi nhìn thấy điều đó!
Dù sao cũng là nụ hôn đầu tiên của Tô Ngọc Tuyền, nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước chạm vào nhau liền buông ra, tim đập thình thịch, mặt đỏ bừng, giả vờ bình tĩnh ôm lấy nam nhân, như là vừa nhấm lấy cái miệng thúi nào đó: "Hôn môi cũng không có gì đặc biệt!"
Vừa mới nói xong, người đàn ông đã giơ tay ấn sau gáy cậu, nụ hôn cháy bỏng lập tức rơi xuống.
Tô Ngọc Tuyền chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy.
Không kịp chống cự, hơi thở nồng nặc phả vào mặt, nụ hôn như mưa phùn dần trở nên như bão táp, khiến cậu mềm nhũn ngã vào vòng tay nam nhân.
Hơi thở của cậu tựa hồ bị cướp đi, nhiệt độ hừng hực khiến đầu óc cậu trở nên trống rỗng, chỉ có thể bị động buộc tội cùng thăm dò.
Chẳng mấy chốc, hơi thở của nhau như hòa vào nhau và trở thành một.
Tô Ngọc Tuyền dần dần nhắm mắt lại, cảm giác rung động khiến tim cậu đập liên hồi.
Niềm hạnh phúc và ngọt ngào chưa từng thấy cứ đọng lại trong tim.
Cũng không biết qua bao lâu, một luồng sáng trắng như xẹt qua đầu cậu, Andrew buông cậu ra.
Andrew tựa vào trán thiếu niên khẽ cười, ánh mắt sâu thẳm, ngữ khí hổn hển kèm theo khàn khàn trầm thấp vô cùng gợi cảm:"A Ngọc là người lớn sao?"
"Đương nhiên rồi." Tô Ngọc Tuyền lập tức ngẩng đầu nói.
Đếm vài kiếp, nói không chừng cậu có thể già bằng tổ tiên của Andrew rồi đó.
Nghĩ vậy, Tô Ngọc Tuyền không nhịn được cười, dùng ngón tay búng vào đầu Andrew: "Tôi chỉ là một khuôn mặt trẻ con. Khuôn mặt như thế này không dễ già đi, luôn trẻ trung đáng yêu."
Dùng hai tay kéo khuôn mặt của người đàn ông sang hai bên, ngưỡng đầu cười khẽ: "Nhưng Andrew, anh thì khác. Anh có đường nét sâu. Mặc dù trông anh có vẻ rắn rỏi và đẹp trai nhưng khuôn mặt không có da thịt như vậy rất dễ bị nếp nhăn và lão hóa đó!"
Andrew nghe xong sửng sốt, bị tiểu nhân ngư nuôi gương mặt càng thêm có thịt cảm, giả vờ tức giận: "Được rồi, em có phải là chán ghét tôi già không?"
Tuy rằng là giả vờ, nhưng Andrew cũng ghi nhớ trong lòng.
Hắn cảm thấy tiểu mỹ nhân ngư nói không sai, xem ra sau này nhất định phải tra cứu như thế nào bảo dưỡng dung mạo này mới được.
Trong thời đại giữa các vì sao, tuổi trung bình là hai đến ba trăm tuổi, cho nên có rất nhiều cách để duy trì nó.
Chỉ là Andrew chưa bao giờ bận tâm đến việc này trước đây.
Nhéo cái má mề mại của tiểu nhân ngư xúc cảm thực tốt gương mặt, ừm, về sau vẫn nên đưa nó vào nhật ký hằng ngày đi, chăm sóc nửa kia, để không bị mất mặt.
Nếu cảm thấy mất mặt đó là bởi vì bọn họ là chó độc thân, cơ bản là không hiểu được niềm vui khi có bạn đời.
"Tôi đang nói sự thật mà!" Tô Ngọc Tuyền cũng dùng sức nhéo gương mặt Andrew, "Mặt gầy, không thịt rất dễ dàng già!"
"Em đã coi cái gì vậy hả, đem quang não cho tôi, để tôi kiểm tra thử!" Andrew bắt lấy tay Tô Ngọc Tuyền.
Tô Ngọc Tuyền vội vàng tránh ra, hắn lúc này giống như một nhóc con ấu trĩ, bĩu môi lẩm bẩm: bĩu môi thì thầm: "Không muốn không muốn, ngay cả lời nói thật cũng không nghe nổi, An An thật keo kiệt."
Nắm lấy tay tiểu nhân ngư đưa lên cao, khuôn mặt đầy nụ cười rạng rỡ, dường như lúc này hắn đã quên hết mọi muộn phiền.
Andrew vui vì cậu như vậy, nhưng lại vờ như tức giận.
"Sau này đừng xem mấy cái tào lao này nữa, nói thật cái gì chứ!" Andrew rầm rì, "Sự thật là khuôn mặt như của tôi tràn đầy sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành, ập vào trước mặt là cấm dục khát vọng! A Ngọc phải quan sát cẩn thận, nếu không rất nhiều người đồng hành muốn cướp một người đàn ông trưởng thành và mạnh mẽ như tôi đây đó."
Ai u, bệ hạ thật đúng là tự luyến.
Tô Ngọc Tuyền véo eo: "Tiểu nhân ngư tôi đáng yêu như vậy nên cũng có nhiều người thích lắm đó!"
"Đúng!" Andrew hai tay ôm lấy cậu vào lồng ngực, như muốn trói ai đó vào người.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, cưng chiều và trìu mến.
Đột nhiên, mặt Tô Ngọc Tuyền đỏ bừng, cả người như bốc khói.
Cậu bùm một cái liền cuốn vào trong phòng nhỏ.
Tô Ngọc Tuyền vỗ vỗ chính mặt mình, vừa rồi cậu làm cái gì vậy chứ, nhìn cứ như quỷ nhỏ ấu trĩ vậy.
Một tiếng cười trầm ấm vang lên trên đỉnh đầu, giọng nói gợi cảm của nam nhân khẽ thở dài: "A Ngọc đáng yêu quá, sao lại thẹn thùng như vậy."
Tiếng cười đó khiến Tô Ngọc Tuyền càng hiểu rõ hơn.
Trò vừa rồi là tự hắn hùa theo.
Thiệt là, hiện tại là thời đại nào rồi.
Già hay không già, nhăn nheo hay không nhăn nheo cũng dễ giải quyết.
Dù sao gãy chân gãy tay cũng có thể hồi phục trong khoang hồi sức, một ít nếp nhăn cũng không hơn không kém.
Tô Ngọc Tuyền đỏ bừng mặt, dường như có thể như nằm trong nước sôi vậy.
Nhưng mà Tô Ngọc Tuyền lại không biết, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu có một nụ cười thật sâu.
Cùng tiểu nhân ngư cười đùa một chút Andrew bước vào phòng kiểm tra thân thể, nói với tiểu nhân ngư nói: "Bây giờ tôi muốn lấy những quá trình kiểm tra để có thể công bố nó trên mạng."
Hắn nói xong liền bắt đầu lực chọn dụng cụ.
Những người được chọn đương nhiên là những người từ khi phát hiện đến khi kết thúc phát hiện, không lộ mặt.
Còn hai người bị con sâu đó chạy lên đầu thì có ló mặt ra hay không cũng không quan trọng.
Nhưng may mắn, một trong những người bị tra ra có sâu bỏ chạy, gã ta điên cuồng tấn công, sau đó bị đàn áp hành hung, trực tiếp điên cuồng công kích, sau đó bị áp chế, con sâu trong tâm trí gã vỡ ra muốn trốn thoát, sau đó bị nổ thành từng mảnh trên dụng cụ, và đã được ghi lại trực tiếp.
Andrew đã trực tiếp chỉnh sửa các clip này và đăng lên mạng quang.
Thật ra hắn không thể đăng nhập vào tài khoản cũ của mình, tài khoản này chắc chắn đã bị những người đó thao túng.
Vì vậy, hắn chỉ có thể đột nhập vào nó, sau đó trực tiếp đăng với tiêu đề.
[Zerg đã đột biến và có thể xâm nhập vào não người để điều khiển con người. ]
Tiêu đề của Andrew rất thẳng thắn và không hề hấp dẫn người ta chút nào.
Xem đến đây mí mắt Tô Ngọc Tuyền giật giật, cậu trực tiếp không tán thành nói: "Điều này không đủ hấp dẫn, An An."
Andrew rất khiêm tốn hỏi: "Vậy thì làm sao mới có thể hấp dẫn người ta?"
Mây cái tin báo chí truyền thông oanh tạc thế giới truyền đến vang lên trong đầu Tô Ngọc Tuyền rất nhanh, cậu há mồm liền nói.
"Khủng bố, loài Zerg có thể âm thầm nuốt chửng não người và trực tiếp điều khiển cơ thể con người!"
"Lấy một thân thể mềm mại quyến rũ, người dẫn đường so với cộng sinh giả còn muốn đẹp hơn, thế nhưng hắn lại dùng mỹ thực muốn cường đại người dẫn đường làm chuyện giường chiếu!"
"Không biết là suy đồi đạo đức hay là nhân tính méo mó, người dẫn đường đã dẫn dắt hắn dụ dỗ một người cha quyền lực bỏ rơi vợ con, chỉ vì để hắn ta nhìn mình."
......
Nghe được một đống tiêu đề càng ngày càng bạo từ trong miệng tiểu nhân ngư, da đầu Andrew giật giật.
Tên nhóc này học mấy thứ này ở đâu thế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT