Trong lòng Triệu Khang Bình đã hoảng hốt không chịu được, lời nói cũng nói đứt đoạn, mọi người cũng chỉ có thể nghe hiểu đại khái, Tô Oản Nhan cùng Quý Tiêu Hàn lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, nàng đè nặng thanh âm hỏi,"Quý Tiêu Hàn, hắc y nhân trong lời người này, sẽ không phải là đám hắc y nhân đuổi giết chúng ta kia chứ?"
Quý Tiêu Hàn vừa mới nhận được tin tức từ Tiêu Nhất, nghe vậy, cau mày gật đầu.
Tô Oản Nhan lông mày cũng theo đó nhíu chặt, hắc y nhân bị thương làm sao có thể trắng trợn chạy tới y quán trị thương như vậy? Còn công khai giết người? Là sợ mọi chuyện không được truyền ra ngoài? Sợ không ai biết? Hay là có mục đích khác?
Tô Oản Nhan nghiêng về vế sau, nàng càng cảm thấy đây là thuyết âm mưu do người sau lưng bày ra.
Lại nhìn thần sắc Quý Tiêu Hàn, chỉ sợ cũng đã đoán được mục đích đối phương làm như vậy, hành tung bọn họ để lại nơi này, theo tin tức nhi tử cùng con dâu của Triệu lão đầu trở về, cũng rất có thể sẽ bị truyền ra ngoài, vậy bọn họ ở lại chỗ này đến hừng đông mới rời đi, khẳng định sẽ không an toàn, thế nhưng, bọn họ nhìn thấy bên trong có tình hình nguy cấp như thế này mà lại lặng lẽ rời đi, chỉ sợ cũng ngượng ngùng.
Bà đỡ duy nhất trong thôn được người ta tìm đến, lúc này lão phu nhân mới có trợ thủ đắc lực, đi ra, liên tiếp phân phó nhi tử đang ngồi xổm trong phòng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng: "Tiểu tử này, lúc này khóc có thể giải quyết vấn đề gì, còn không mau đi đun chút nước đi."
Triệu Khang Bình vội vàng đứng lên, phóng về phía bếp lò, trên bếp lò có nước ấm, nước trong nồi đầy, chỉ là củi lửa không nhiều lắm, hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ tưởng rằng là lão nương buổi tối chuẩn bị trước khi nghỉ ngơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT