*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đây là món ba ba hầm gà, rất bổ dưỡng. Tiểu Triết, cháu mới ra viện, nên ăn nhiều một chút.”
Mẹ Lâm đặt trước mặt Lý Triết một bát canh lớn, Lý Triết ngồi ở đầu bàn bên kia, anh đứng lên, hai tay đón lấy bát canh, rất lễ phép: “Cảm ơn dì ạ.”
Ngồi bên cạnh Lý Triết, Lâm Nhiên lén cười trộm. Cậu nhìn Lý Triết đặt bát canh lớn trước mặt, trong bát có thịt ba ba và thịt gà, canh trông không dầu mỡ, nhưng trước đó Lâm Nhiên đã uống qua, hơi đắng vì có thêm dược liệu bổ dưỡng.
“Nhiên Nhiên, bát này cho con.”
Mẹ Lâm đang múc bát thứ hai, canh trong bát nóng hôi hổi, bà múc đầy miệng bát. Chỗ Lâm Nhiên ngồi ngay gần mẹ Lâm, bà trực tiếp đặt bát canh bổ lớn trước mặt cậu.
“Mẹ, bát lớn thế này con ăn không hết đâu. Chỉ cần uống canh thôi con cũng đã no rồi.”
Lâm Nhiên ủ rũ, ở bệnh viện cậu đã phải uống loại canh bổ này mỗi ngày. Khi cậu và Lý Triết nằm viện, mẹ Lâm không chỉ chuẩn bị phần cho cậu mà luôn có cả phần cho Lý Triết.
“Mau ăn đi, ăn được bao nhiêu thì ăn, mẹ không ép con phải ăn hết đâu.”
Dưới sự giám sát của mẹ Lâm, Lâm Nhiên ngoan ngoãn cầm thìa, cúi đầu uống canh.
Thức ăn đầy bàn thể hiện tài nấu nướng của dì Trương giúp việc, hôm nay đồ ăn phong phú hơn thường ngày vì có khách quý là Lý Triết.
“Canh hơi đắng, uống không được thì đừng ép mình.”
Lâm Nhiên ghé sát tai Lý Triết lặng lẽ nói. Lý Triết đang ăn, anh thì thầm: “Vẫn ổn.”
Khi nằm viện, Lý Triết đã quen với vị thuốc trong canh bổ của mẹ Lâm.
Lý Triết không nói lời khách sáo, anh thực sự ăn hết bát ba ba hầm gà, không để thừa một giọt canh. Thấy vậy, mẹ Lâm còn muốn múc thêm cho anh, nhưng Lâm Nhiên vội nói: “Mẹ, anh ấy còn chưa ăn cơm mà.”
Lý Triết cười: “Dì, cháu không uống thêm được nữa đâu.”
“Vậy không uống canh nữa, ăn cơm đi. Tiểu Triết, món trứng thịt bò này cũng ngon lắm, cháu nếm thử đi.”
“Món tôm bóc vỏ đậu hũ này, đậu hũ rất mềm.”
“Thử món cá mú hấp này, ngọt thanh lắm.”
Từng món ăn được đẩy đến trước mặt Lý Triết, mẹ Lâm như muốn anh ăn hết cả bàn.
Lâm Nhiên trợn mắt há mồm: “Mẹ, mẹ định khiến anh ấy no nổ bụng sao?”
Lý Triết mỉm cười: “Dì cứ để cháu tự lấy ạ.”
Dưới sự tiếp đãi nồng nhiệt của mẹ Lâm, Lý Triết ăn no căng.
Sau bữa ăn, mẹ Lâm vào bếp chuẩn bị trái cây thập cẩm, Lâm Nhiên kéo Lý Triết xuống tầng để giúp anh thoát thân: “Mẹ, con và Lý Triết ra ngoài đi dạo.”
“Ấy, mẹ vừa chuẩn bị xong trái cây…” Mẹ Lâm từ bếp ngó ra, tay còn cầm dao gọt hoa quả.
“Dì, bọn cháu sẽ ăn khi quay lại.”
Dì giúp việc đang thu dọn bàn ăn, nhìn thấy cậu chủ nhỏ nắm tay bạn rời đi, lại cúi đầu tiếp tục công việc.
Đây là một khoảng sân không lớn nhưng được xanh hóa rất tốt, cây cối xanh tươi rậm rạp, hoa cỏ ở đây ngày thường đều được chăm sóc cẩn thận.
Lý Triết đứng ở góc tường, trước mặt là Lâm Nhiên, bên cạnh có hai cây thiên điểu[1] cao lớn và một cây trầu bà lá xẻ[2] xanh mướt, tạo cảm giác như đang ở trong một khu rừng nhỏ.
Lâm Nhiên dựa lưng vào tường, tư thế nhàn nhã. Lý Triết đứng trước mặt cậu, một cánh tay chống lên tường, cả hai đứng sát gần nói chuyện với nhau, gần đến mức Lý Triết có thể ôm lấy Lâm Nhiên vào lòng.
“Chiều nay anh Thao sẽ đến, buổi tối chúng ta cùng ăn cơm. Tối nay anh ở lại nhà em đi, cách vách phòng em là phòng cho khách.”
Lâm Nhiên thích thú với sự thân mật dưới tán cây, cậu vuốt ve nút áo của Lý Triết, tay còn lại đút vào túi áo khoác của đối phương để sưởi ấm.
“Sau đó, sáng mai chúng ta trở về sao?”
“Dạ, sáng mai trở về.”
Lâm Nhiên cảm nhận Lý Triết tựa người vào mình, cậu dùng tay khác ôm lấy đối phương, nghe Lý Triết cười khúc khích: “Buổi tối cũng là canh ba ba hầm gà sao?”
“Giữa trưa còn hơn nửa nồi, buổi tối chắc phải uống tiếp.”
Lâm Nhiên cười, giơ tay kia lên ôm lấy Lý Triết. Hai người ôm nhau.
“Lý Triết, em nghĩ mẹ em có thể đã biết… nhưng em không chắc…”
Lâm Nhiên lẩm bẩm, có chút bối rối.
Suy nghĩ một lát, Lý Triết hỏi: “Khi nằm viện, mẹ em có hỏi tại sao bạn gái em không đến thăm không?”
Lâm Nhiên ngơ ngác nhớ lại: “Không, mẹ không hỏi.”
Lý Triết khẳng định: “Mẹ em đã biết rồi.”
Gối đầu lên vai đối phương, hồi lâu, Lâm Nhiên cười: “Xem ra đây đúng là trong cái rủi có cái may.”
Bên cạnh là vài tán cây xanh biếc, Lâm Nhiên cũng giống như cây xanh, tỏa ra hơi thở ánh nắng mặt trời.
Trước đây, Lâm Nhiên từng nghĩ rằng nếu mình come out, mẹ Lâm có thể sẽ rất sốc và không chấp nhận nổi. Cậu không dám hy vọng mẹ sẽ phản ứng bình thản như vậy. Mẹ Lâm thật sự như chính bà nói, là người rất cởi mở.
Đến giờ ăn tối Lâm Thao mới đến. Hắn trông mệt mỏi, về đến nhà vẫn tiếp tục nghe điện thoại. Dù không phải là quá mức bận rộn nhưng hắn vẫn phải xã giao nhiều.
Nhìn bóng dáng quen thuộc đứng trên ban công, Lâm Nhiên nhớ lại những ngày ở bệnh viện, thường thấy bóng dáng này đi tới đi lui trong phòng bệnh. Lâm Nhiên nằm viện ba ngày, Lâm Thao chăm sóc suốt ba ngày đó.
“Anh ơi, ăn cơm thôi.”
Lâm Nhiên đi ra ban công gọi.
“Đợi chút nữa.”
Lâm Thao quay đầu nhìn Lâm Nhiên, đáp lời một cách bình thản.
“Mẹ bảo anh đến ngay, canh sắp nguội rồi.”
Lâm Nhiên không rời đi luôn mà bổ sung thêm.
Nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Thao và Lâm Nhiên một trước một sau đi vào bàn ăn. Mẹ Lâm liếc nhìn họ rồi tiếp tục công việc trên bàn – múc cho mỗi người một bát canh bổ.
Có lẽ cả hai anh em đều không nhận ra, bầu không khí giữa họ hiện tại hoàn toàn khác trước. Trước đây rất gượng gạo, giờ lại nhẹ nhàng và tự nhiên.
Sau bữa ăn, Lâm Nhiên ngồi trong phòng khách cùng mẹ xem một bộ phim gia đình trên TV. Mẹ Lâm xem rất chăm chú, còn Lâm Nhiên thỉnh thoảng thì thầm với Lý Triết.
“Gần đây có một sân cầu lông, cậu có biết chơi cầu lông không?”
Lâm Nhiên đột nhiên nghe thấy giọng Lâm Thao, cậu ngẩng đầu, kinh ngạc nhận ra người được hỏi lại là Lý Triết.
“Thời học sinh tôi có học qua.” Lý Triết đứng lên.
Nhận ra hai người họ muốn rời đi cùng nhau, Lâm Nhiên vội đứng dậy: “Anh, em cũng muốn đi.”
Lâm Thao nói: “Em ở lại xem TV với mẹ đi.”
Lâm Nhiên lo lắng nhìn Lý Triết, nhớ đến lời Lâm Thao từng nói ở bệnh viện: “Chừng nào có thời gian, chúng ta cần phải nói chuyện.”
Nghĩ đến việc anh trai có thể sẽ gây áp lực cho Lý Triết, Lâm Nhiên trở nên căng thẳng.
Khi Lý Triết và Lâm Thao đứng cùng nhau, thật ra họ đem lại cảm giác rất giống nhau, cả hai đều cao lớn và trầm tĩnh.
Hai người nhanh chóng rời đi, Lâm Nhiên cố gắng dời sự lo lắng của mình bằng cách xem phim. Cậu ngồi trên sofa, xem hết hai tập phim gia đình với mẹ Lâm.
Khoảng hai tiếng rưỡi sau, Lý Triết trở về. Mẹ Lâm đang trò chuyện với dì giúp việc trong phòng khách, nhìn thấy Lý Triết, bà nói: “Tiểu Triết, phòng cho khách đã dọn dẹp xong, nếu cháu mệt thì vào phòng nghỉ ngơi đi.”
“Dì ơi, cháu chưa mệt. Cháu muốn tắm rửa ạ, người đầy mồ hôi.”
“Bình nóng lạnh trong phòng khách lâu không dùng, nước không tốt, cháu vào phòng Nhiên Nhiên tắm rửa đi. – Nhiên Nhiên, Tiểu Triết muốn tắm, con đi lấy khăn tắm cho thằng bé.”
“Con biết rồi mẹ.”
Lâm Nhiên đứng ở cửa phòng mình, vẫy tay gọi Lý Triết, rồi cả hai cùng bước vào phòng của Lâm Nhiên.
Thấy Lâm Nhiên đóng cửa phòng lại, Lý Triết cởi áo khoác ra và ngồi xuống giường, trên trán anh có mồ hôi và một phần tóc ướt, đúng thật là đã đi đánh cầu lông.
“Anh trai em về rồi sao?”
“Anh ta nhận điện thoại xong thì đi rồi.”
Cởi nút áo trên cổ và cổ tay, Lý Triết xắn tay áo lên và nhìn quanh phòng ngủ của Lâm Nhiên. Phòng rất lớn, đồ đạc cũng nhiều, một số món đồ có vẻ đã cũ, chắc là những thứ từ thời niên thiếu của Lâm Nhiên, chẳng hạn như một hộp nhạc cũ và một món đồ chơi hoạt hình từ mười năm trước.
“Hai người thật sự đi đánh cầu lông sao?”
Lâm Nhiên ngồi trên sàn gỗ, tay đặt lên đùi Lý Triết. Cậu đã tắm xong, thay đồ ngủ, tóc mềm mượt.
Lý Triết cười khẽ: “Nếu không thì em nghĩ sao?”
“Em còn lo hai anh sẽ đánh nhau.”
Hai tay đặt lên đầu gối Lý Triết, cằm tựa lên tay, Lâm Nhiên dùng từ “Lo lắng”, nhưng biểu cảm lại khá nhẹ nhàng.
“Không đến mức đó đâu.” Lý Triết lại cười.
“Lý Triết, anh trai em nói gì với anh vậy? Em rất tò mò, đợi cả buổi tối rồi, anh có thể thỏa mãn sự tò mò của em không?”
“Chờ anh tắm xong rồi nói.”
“Được rồi.”
Lâm Nhiên đứng dậy đổi chỗ ngồi, cậu ngồi lên trên giường. Lý Triết cởi hết nút áo và cởi áo ra, sau đó đi vào phòng tắm.
Gối đầu lên giường, Lâm Nhiên tự hỏi anh trai có thể nói gì với Lý Triết. Có thể là chuyện liên quan đến việc Tống Nặc bắt cóc, cũng có thể là như lần trước, phản đối Lý Triết và em trai mình yêu nhau.
Giám đốc Lâm đưa ra một tờ chi phiếu, lạnh lùng nói: “Rời xa em trai tôi.”
Lý Triết nhìn số tiền trên chi phiếu, bình tĩnh đáp: “Thêm hai số 0 đi, nếu không thì không cần bàn nữa.”
Bị tưởng tượng của chính mình chọc cười, Lâm Nhiên cười khúc khích.
Có vẻ như em không cần lo lắng nữa, kỳ lạ thật, gần đây cũng không còn sợ anh trai nữa.
Khi nằm viện, mỗi ngày Lâm Thao đều ở bên Lâm Nhiên. Dù hắn ngồi xa giường bệnh, nhưng mỗi khi Lâm Nhiên ngẩng đầu lên, sẽ luôn thấy bóng dáng anh trai yên lặng chờ đợi trong góc.
Lý Triết tắm xong, mặc đồ ngủ (mang theo của mình), từ phòng tắm bước ra. Thấy Lâm Nhiên đang ngồi trên giường đợi, anh nói: “Anh trai em không định chia rẽ chúng ta, anh ta đã thay đổi suy nghĩ rồi.”
Lâm Nhiên ôm lấy cánh tay Lý Triết, hơi mỉm cười: “Dù anh ấy muốn chia rẽ, anh ấy cũng không thể làm gì được.”
“Bọn anh nói chuyện khoảng hai mươi phút, sau đó thì đánh cầu lông. Anh trai em chơi cầu lông rất giỏi, luôn chèn ép anh.”
“Anh ấy hồi đi học là kiện tướng thể thao đó.”
“Anh cũng nghĩ vậy.”
Lý Triết tiến tới mép giường, nằm xuống, Lâm Nhiên ngồi bên cạnh, anh nghiêng người nhìn đối phương, nhẹ nhàng kể lại chi tiết cuộc trò chuyện với Lâm Thao trong hai mươi phút đó.
Nghe Lý Triết kể xong, Lâm Nhiên ôm anh trong lòng, nhỏ giọng nói: “Nếu nói có xứng đôi không, hai gia đình chúng ta vốn là bạn thân, môn đăng hộ đối. Em thấy chúng ta rất xứng đôi.”
Lý Triết đáp: “Anh đồng ý.”
Hai người nhìn nhau cười.
Trước khi đi ngủ, Lý Triết đi về phòng cho khách, anh sẽ ngủ qua đêm ở đó.
Đêm khuya tĩnh lặng, Lâm Nhiên rón rén bước vào phòng cho khách, lặng lẽ chui vào chăn của Lý Triết. Lý Triết không ngủ, lập tức kéo Lâm Nhiên vào lòng, giọng trầm thấp hỏi: “Phòng khách cách âm tốt không?”
“Rất tốt.”
“Lý Triết, người anh nóng quá, anh có bị sốt không?”
“Canh ba ba.”
“Hả?”
Lâm Nhiên còn định hỏi thêm gì đó, nhưng không kịp lên tiếng, hai người đã ôm hôn nhau. Đêm nay, so với những đêm trước tiến xa thêm một bước, lại càng khắc sâu hơn.
Mái tóc ướt dính lên mặt, hơi thở mang theo hơi nóng, Lâm Nhiên cảm giác đầu óc mình như trống rỗng vài giây, nghe thấy Lý Triết nhẹ nhàng gọi tên mình. Cậu thấy rất mệt mỏi, mơ mơ màng màng đáp lại.
Sáng hôm sau, tới lúc Lâm mẹ và Lý Triết ăn xong bữa sáng, Lâm Nhiên mới từ từ ra khỏi phòng, cậu vẫn còn buồn ngủ, vừa ăn sáng vừa ngáp.
Mẹ Lâm liếc nhìn cậu: “Tối qua con không ngủ à?”
Lâm Nhiên nói: “Gần sáng con mới ngủ, đều do…”
Đều do canh ba ba.
Suýt nữa thì lỡ miệng, đối mặt với ánh mắt chất vấn của mẹ Lâm, Lâm Nhiên cúi đầu ăn cháo, mặt đỏ bừng.
Trên đường về, Lý Triết lái xe, Lâm Nhiên ngồi ghế phụ ngủ thiếp đi.
Khi xe đến bãi đỗ trong tiểu khu, Lý Triết xuống xe, mở cửa, nhìn Lâm Nhiên đang ngủ say. Anh cúi xuống gần Lâm Nhiên, nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai cậu. Lâm Nhiên cọ cọ mặt Lý Triết, thì thầm: “Lý Triết, em cũng yêu anh.”
“Vẫn còn ngủ mơ.”
Lý Triết mỉm cười dịu dàng, cúi người bế ngang Lâm Nhiên lên.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn: Cậu nói “Anh yêu em” bên tai Lâm Nhiên đúng không?
Lý Triết: Có sao?
Quần chúng hóng chuyện: Chúng tôi đều nghe thấy rồi.
Chú thích:
[1] Cây thiên điểu: Thiên điểu hay hoa chim thiên đường là một loại cây thân thảo sống nhiều năm, thuộc chi Thiên điểu họ Chuối rẻ quạt. Cây này có nguồn gốc từ các nước miền nam châu Phi và châu Mỹ nhiệt đới.
[2] Cây trầu bà lá xẻ: Là loài cây thân thảo, mọc thành bụi dạng dây leo, độ dài không giới hạn. Lá hình bầu dục có nhiều lỗ dài rộng khoảng 3-6 cm. Lá có màu xanh đậm hay nhạt tùy theo môi trường nắng nhiều ít hay bóng râm.