Thịnh Bạc Viễn đè lại tay Trình Tụng Chân, trầm ngâm một chốc, đoạn hỏi, “Em có sợ không?”

Sợ thì vẫn sợ, nhưng sau khi suy nghĩ, Trình Tụng Chân nghiêng người hôn lên môi Thịnh Bạc Viễn, hôn một đường xuống phía dưới, cả người run rẩy như bị điện giật, ngón tay cuộn lại, nhưng lại rất nhanh chóng kiên định tiếp tục.

Thịnh Bạc Viễn hít một hơi, chỉ cảm thấy ý chí kiên cường của mình trước mặt Trình Tụng Chân bỗng trở nên yếu đuối.

Trình Tụng Chân nhìn hắn với ánh mắt lo lắng, không biết có nên tiếp tục. Cậu không quen thuộc với những chuyện thế này, hoàn toàn dựa vào bản năng và chút kinh nghiệm ít ỏi mà mò mẫm.

“Không sao đâu, em tiếp tục đi.” Thịnh Bạc Viễn dịu dàng hôn lên trán Trình Tụng Chân.

Trình Tụng Chân được cổ vũ, liền chôn mặt vào ngực Thịnh Bạc Viễn tiếp tục, ngực hắn lấm tấm mồ hôi, hôn lên hơi lạnh, vừa ướt vừa dính, nhưng lòng bàn tay lại nóng rực, cảm giác vừa lạnh vừa nóng này thật xa lạ, nhưng Trình Tụng Chân không kháng cự hay ghét bỏ.

Áo ngủ của cậu bị kéo lệch, lộ ra bờ vai trơn bóng, Thịnh Bạc Viễn rải những nụ hôn lên vai cậu, hô hấp càng trở nên nặng nề.

Nhắm mắt triền miên hôn môi, chỉ vậy mà thôi.

Trình Tụng Chân ngầm đồng ý để Thịnh Bạc Viễn đánh dấu lên gáy, cậu cũng để lại mùi hương nhàn nhạt của cam quýt trên người Thịnh Bạc Viễn, cuối cùng cũng xua tan những mùi hương xa lạ mà cậu ghét.

“Bây giờ không còn sợ nữa.” Trình Tụng Chân mềm nhũn trong lòng Thịnh Bạc Viễn, nhớ ra câu hỏi vừa rồi của Thịnh Bạc Viễn, liền trả lời, “Sau này sẽ càng không sợ.”

Trước đó cậu cũng thấp thỏm e dè, nhưng khi thật sự bắt đầu, cậu lại cảm thấy không đến mức như mình nghĩ.

Thực ra cậu cũng muốn hoàn toàn có được Thịnh Bạc Viễn.

Thịnh Bạc Viễn hít thở đều đều, vuốt ve sống lưng Trình Tụng Chân, thấp giọng nói: “Không sao đâu, Chân Chân, em muốn thế nào cũng được.”

Hắn dừng lại một chút, “Nếu có thể, anh thậm chí muốn em đánh dấu anh.”

Ngực Trình Tụng Chân nóng lên, nhìn Thịnh Bạc Viễn hồi lâu, đoạn ngẩng cổ, cắn nhẹ lên môi hắn.

“Ba ngày nữa là đến kỳ phát tình của em.” Cậu đột nhiên dùng ngôn ngữ ký hiệu nói, “Em không muốn dùng thuốc ức chế.”

Thịnh Bạc Viễn thoáng giật mình, hơi không kịp phản ứng: “Không dùng thuốc ức chế sao……”

Trình Tụng Chân vươn ngón tay, chạm vào vị trí trái tim hắn, ý muốn nói, chẳng phải đã có anh rồi sao.

“Em thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?” Thịnh Bạc Viễn nắm tay cậu, nghiêm túc hỏi.

Trình Tụng Chân cũng nghiêm túc gật đầu.

“Chân Chân, bất cứ lúc nào em cũng có thể nói dừng lại,” Sau khi nhận được câu trả lời, Thịnh Bạc Viễn hôn lên trán cậu, “Anh sẽ chuẩn bị kỹ càng.”

Thịnh Bạc Viễn không có nhiều kinh nghiệm trong phương diện này, để chuẩn bị cho lần đầu của họ, hắn đã nghiên cứu kỹ lưỡng, còn hỏi ý kiến bác sĩ rất cẩn thận – mặc dù hắn chưa bao giờ thể hiện sự lo lắng trước mặt Trình Tụng Chân.

Bác sĩ nhận thấy cảm xúc của hắn, trấn an: “Không sao đâu, anh chuẩn bị rất đầy đủ rồi.”

“Hôm trước Chân Chân cũng đến tìm tôi, hỏi tôi một đống vấn đề.” Bác sĩ cười, “Tôi đã đưa ra vài gợi ý cho cậu ấy, cuối cùng nói rằng không cần lo lắng, mọi thứ rồi sẽ tu thành chính quả. Những lời này cũng là tôi muốn nói với anh.”

Thịnh Bạc Viễn bất ngờ: “Chân Chân cũng đến bệnh viện xin tư vấn sao?”

“Cũng không hẳn,” Bác sĩ nói, “Hai người đều rất quan tâm đến đối phương.”

Trong sự thấp thỏm và mong chờ, cơn phát tình đầu tiên mãnh liệt ập đến vào sáng sớm cuối tuần.

Lúc đó, Trình Tụng Chân đã xin nghỉ học, định dành cả tuần ở chung cư, đang định dùng giấy ráp mài gỗ thì cảm giác lạ như thể dòng điện chạy loạn trong cơ thể, người cậu nóng lên, tay chân mềm nhũn, hô hấp nặng nề, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

Cậu cố gắng chống chọi, loạng choạng trốn vào tủ quần áo của Thịnh Bạc Viễn, cuộn tròn người lại, tham lam hít lấy hơi thở của Alpha còn sót lại.

Thịnh Bạc Viễn chỉ vừa ra ngoài lấy sữa và báo, trên đường về, hắn nhạy bén nhận ra mùi cam quýt chảy qua khe cửa, lập tức chạy về khóa chặt cửa nhà, theo hương pheromone đậm đặc tìm đến Omega trong tủ quần áo.

Dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thực sự đối diện, Thịnh Bạc Viễn vẫn có khoảnh khắc lý trí muốn sụp đổ, đặc biệt khi nhìn thấy Omega như vừa ngâm nước, mồ hôi đẫm áo, đôi mắt mơ màng ngấn nước, gương mặt phớt hồng, môi đỏ cắn chặt nhẫn nhịn đến khó chịu, toát ra hương cam quýt ngọt ngào khiến người khác mê muội.

Dáng vẻ không đề phòng đó ngay lập tức kích thích bản năng chiếm hữu của Alpha.

Thịnh Bạc Viễn cắn chặt răng, nỗ lực kiềm chế. Hắn đau lòng vừa vuốt mái tóc ướt nhẹp sau gáy của Trình Tụng Chân, ôm cơ thể run rẩy của cậu vào lòng, vừa hôn nhẹ lên cổ, vừa đặt cậu lên chiếc giường mềm mại, nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu em, sẽ ổn thôi mà.”

Tâm trí Trình Tụng Chân hoàn toàn trống rỗng, điều duy nhất cậu nhớ là dựa vào Thịnh Bạc Viễn, chỉ xa hắn một chút thôi liền cảm thấy bất an và lo lắng. Khi Thịnh Bạc Viễn lau mồ hôi cho cậu, Trình Tụng Chân gấp gáp không nhịn nổi vươn hai tay, đôi mắt ướt đẫm nhìn Thịnh Bạc Viễn đầy khát cầu.

“Được, được, anh không đi……” Thịnh Bạc Viễn nhấc Trình Tụng Chân lên, để mặc Omega vòng tay ôm cổ mình, cậu vội vàng hôn lên bờ môi hắn, cuối cùng vùi đầu vào hõm vai hắn, khó chịu mà nức nở.

Cùng lúc đó, Thịnh Bạc Viễn một tay vòng lấy eo Trình Tụng Chân, kéo người sát vào lồng ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng cậu, rải những nụ hôn vụn vặt lên cổ và xương quai xanh, giúp cậu thả lỏng.

Trình Tụng Chân đau đến mức nước mắt rơi như mưa, tiếng nức nở vỡ vụn, liều mạng ôm lấy bả vai Thịnh Bạc Viễn.

Nhìn Omega trong lòng đau đớn run rẩy không ngừng, Thịnh Bạc Viễn xót xa dừng động tác, cúi đầu hôn lên mái tóc ướt dính, lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu.

Nếu khoái cảm phải xây dựng trên nỗi đau của người khác, thì thứ khoái cảm ích kỷ thấp kém đó hắn không cần, hắn nghĩ.

Trình Tụng Chân nhận thấy sự do dự của Thịnh Bạc Viễn, vội vàng lắc đầu, rồi ngửa lên hôn hắn. Sâu trong cơ thể cậu không ngừng dâng trào một luồng hơi nóng, khiến cậu cực kỳ khát khao người trước mắt, chỉ có người này mới có thể giúp cậu giải thoát.

Quan trọng hơn, họ muốn ký kết một mối liên kết sâu đậm hơn, đây là điều mà cậu đã quyết định ngay từ đầu.

Thịnh Bạc Viễn đành phải chậm rãi và nhẹ nhàng hết mức, chú ý cảm xúc và cảm nhận của Trình Tụng Chân, chờ đến khi người ấy hoàn toàn thích ứng mới dần buông lỏng.

Một khi dã thú được thả về núi sâu, sẽ hoàn toàn thoát khỏi rào cản lý trí, điên cuồng giương oai.

Cuối cùng, Thịnh Bạc Viễn đến nơi sâu thẳm nhất của khu vườn bí mật, để lại ấn ký trên người cậu.

Suốt năm ngày, hai người hầu như không rời khỏi nhau, một ngày ba bữa đều hận không thể ăn trên người đối phương. Trình Tụng Chân gần như không chạm chân xuống đất, toàn là được Thịnh Bạc Viễn bế đi ăn cơm và tắm rửa.

Điều duy nhất cậu nhớ rõ, là mồ hôi nóng ướt đẫm người, dục vọng kéo cậu từ đáy hồ lên tận mây xanh, và cậu cam tâm tình nguyện chìm đắm trong hương rượu Rum nồng nàn của Thịnh Bạc Viễn.

Không say không về, nguyện quên mình, theo người tới cùng trời cuối đất[1].

———————-

Chú thích:

[1] Nguyên văn là 舍命陪君子 (xá mệnh bồi quân tử): Ý chỉ đồng hành cùng người nào đó bằng mọi giá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play