Trở lại công ty, Amanda đến nhắc nhở, hỏi hắn năm nay có đặt bánh sinh nhật như những năm trước không.

Thịnh Bạc Viễn nhìn lướt qua lịch, thấy vài ngày nữa là sinh nhật của em trai. Mỗi năm vào dịp này, hắn đều đặt một chiếc bánh sinh nhật cho em trai mình – chiếc bánh này không phải để tưởng nhớ người em đã qua đời nhiều năm, mà nói đúng hơn là cách hắn tự an ủi bản thân.

Dù vậy, Thịnh Bạc Viễn vẫn kiên trì làm việc này mỗi năm. Đây là một cách để nhắc nhở bản thân luôn nhớ đến mẹ và em trai quá cố.

Cái chết không phải là thân xác tiêu vong, mà là sự hoàn toàn quên lãng của những người còn sống.

Hiểu thế này, cái chết cũng không còn quá đáng sợ. Vì Thịnh Bạc Viễn sẽ luôn nhớ đến mẹ và em trai, để họ sống mãi trên thế gian, luôn ở bên hắn cho đến khi thể xác hắn cũng lụi tàn. 

“Cô cứ như mọi năm mà làm.” Thịnh Bạc Viễn dừng một chút rồi nói, “Thêm một chiếc bánh kem với hương cam quýt chủ đạo nữa đi.” 

Amanda hơi ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng phản ứng: “Được ạ.”

Từ khi mẹ qua đời, Trình Tụng Chân không còn có một ngày sinh nhật chân chính của riêng mình.

Cha ruột và mẹ kế đối xử lạnh nhạt với cậu, chẳng nói đến chúc mừng sinh nhật, không đánh đập là đã tốt lắm rồi. Sau này, khi được Thịnh Nhạc Huy nhận nuôi, mỗi năm đến sinh nhật, cậu đều được tổ chức tiệc linh đình, cũng nhận nhiều quà cáp, nhưng Trình Tụng Chân hiểu rõ, những điều đó đều không thật sự thuộc về mình.

Thịnh Nhạc Huy qua Trình Tụng Chân, tưởng nhớ người con trai nhỏ đã qua đời nhiều năm, hai người họ có cùng ngày sinh.

Dù vậy, Trình Tụng Chân chưa bao giờ vì vậy mà oán trách. Ngược lại, cậu rất biết ơn Thịnh Nhạc Huy đã mang lại cho cậu hết thảy tình thương và sự quan tâm. Chính vì Thịnh Nhạc Huy đã cho cậu một cuộc sống hoàn toàn mới cộng thêm tình yêu ông dành cho con trai, nên cậu cũng có một cảm giác hoài niệm sâu sắc với người em trai mà mình chưa từng gặp mặt.

Cậu chỉ hy vọng sự tồn tại của mình đã mang lại chút ấm áp và an ủi cho Thịnh Nhạc Huy, cũng mong rằng Thịnh Nhạc Huy đã được đoàn tụ với vợ con nơi thiên đường.

Cậu sẽ mãi mãi chân thành cầu nguyện cho họ.

Nhà họ Thịnh ban đầu dự định tổ chức sinh nhật cho Trình Tụng Chân như thường lệ, nhưng cậu lại nói với quản gia Từ Trung rằng năm nay không cần nữa.

“Bác Thịnh không còn nữa, nên không cần làm gì đâu ạ.” Cậu nói.

Từ Trung đã làm việc nhiều năm cho nhà họ Thịnh, hiểu được phần nào tình cảnh này, ông thở dài: “Nhưng vẫn nên chuẩn bị một bữa tiệc lớn và bánh kem, dù gì sinh nhật cũng chỉ có một lần trong năm.”

Trình Tụng Chân lắc đầu: “Hôm nay cháu muốn dựng lều cắm trại trong vườn, nên thôi không cần phiền chú đâu ạ.”

Nghe nói hôm nay trời sẽ mưa, nhiệt độ không khí cũng chuyển ấm hơn, dựng lều và nghe tiếng mưa rơi hẳn là một ý tưởng không tồi.

Thấy Trình Tụng Chân kiên quyết như vậy, Từ Trung không thể lay chuyển, đành nhượng bộ: “Vậy tôi sẽ bảo phòng bếp chuẩn bị chút trà chiều cho cậu để lát nữa mang đến lều trại.”

Trước đây, Thịnh Nhạc Huy thường đưa Trình Tụng Chân ra vườn hoa, đến các vùng ngoại ô thông thoáng mát mẻ hoặc lên đỉnh núi để cắm trại, cậu đã học được nhiều kỹ năng dựng lều, quen tay hay việc, nên bây giờ việc dựng lều trở nên nhanh và dễ dàng hơn.

Nhưng hôm nay thời tiết không thuận lợi, cũng may là Thịnh Bạc Viễn kịp tới, hai người cùng nhau dựng lều trước khi cơn mưa lớn kéo đến, chỉ là cả hai vẫn bị dính mưa chút ít.

Việc đầu tiên Thịnh Bạc Viễn làm khi vào lều là lấy khăn lông bọc lấy Trình Tụng Chân, tỉ mỉ lau khô nước trên tóc và người cậu một cách cẩn thận, ân cần hỏi han xem cậu có lạnh không.

Trình Tụng Chân khẽ lắc đầu, rồi cũng lấy khăn lông trùm lên đầu Thịnh Bạc Viễn, nhón chân lau tóc cho hắn.

Hai người họ cứ thế lau tóc cho nhau, cánh tay thỉnh thoảng chạm vào nhau, cuối cùng họ vò tóc nhau thành hai con cún con xù lông, trông có hơi buồn cười.

Thịnh Bạc Viễn thấp giọng cười, khom tấm thân cao lớn để Trình Tụng Chân dễ dàng lau tóc cho mình, rồi nắm lấy tay Trình Tụng Chân, để tay cậu lướt qua tóc và mặt mình.

Mu bàn tay chạm vào nhau, mười ngón tay đan xen, cảm giác như có dòng điện truyền khắp cơ thể, Trình Tụng Chân run lên, mặt và tai đều nóng ran.

Cơn mưa tầm tã trút xuống lều, phát ra tiếng lộp độp. Bên trong lều được trang bị đầy đủ. Bật đèn cắm trại, treo đèn dây lên, trong lều nháy mắt được bao phủ trong ánh đèn màu hoàng hôn. Nước trong ấm trà sôi ùng ục, hương thơm của lão bạch trà[1] ngào ngạt khắp không gian.

Nghe tiếng mưa rơi, nhâm nhi thưởng trà, lòng cảm thấy lãng mạn và ấm áp lạ thường.

Không ngờ Thịnh Bạc Viễn lại đột nhiên xuất hiện ở đây, Trình Tụng Chân vẫn còn sững sờ hồi lâu, chỉ nhìn đối phương tắt lửa, rót trà vào ly đã chuẩn bị sẵn và chia đều nước trà.

“Nếm thử xem.” Thịnh Bạc Viễn bưng một ly trà lên, cẩn thận thổi cho nguội rồi mới đưa đến bên môi Trình Tụng Chân, “Cẩn thận kẻo bỏng.”

Trình Tụng Chân đăm đăm nhìn Thịnh Bạc Viễn không rời, để mặc hắn đút cho mình một ngụm trà.

Trà rót vào lòng như dòng nước ấm, chảy khắp cơ thể, thân mình tức khắc cũng ấm áp hơn ít nhiều.

“Ấm quá.” Trình Tụng Chân hài lòng híp mắt, mỉm cười đẩy nhẹ tay Thịnh Bạc Viễn, “Anh cũng uống đi.”

Vốn tưởng rằng Thịnh Bạc Viễn sẽ dùng ly khác, ai ngờ hắn lại dùng luôn ly của Trình Tụng Chân.

Ánh mắt Trình Tụng Chân bất giác dừng lại ở yết hầu khẽ lăn của Thịnh Bạc Viễn, chắc là vì ly trà mà cảm thấy tim mình cũng bắt đầu nóng lên.

“May mà tôi đến kịp, chú Trung nói em ở đây.” Thịnh Bạc Viễn đặt ly trà xuống, nói.

Trình Tụng Chân gật đầu, giải thích rằng hôm nay cậu đột nhiên muốn nghe tiếng mưa trong lều, không ngờ mưa lại đến nhanh như vậy, tất cả là do dự báo thời tiết lừa cậu.

Thịnh Bạc Viễn nhìn cậu, ý cười dạt dào trong đáy mắt, thấy Trình Tụng Chân nghiêm túc xem dự báo thời tiết, lại có chút giận dỗi mà “phàn nàn”.

“Chà, dự báo thời tiết đúng là đồ lừa đảo.” Hắn phụ họa.

Ngay khi những lời này vừa được thốt ra, Trình Tụng Chân mới chợt nhận ra mình lại dùng kiểu giọng điệu nhõng nhẽo để “phàn nàn” với Thịnh Bạc Viễn về điều gì đó hay người nào đó, giống như lần trước.

Trước mặt Thịnh Bạc Viễn, cậu luôn không tự giác mà thả lỏng bản thân, không chút đề phòng mà bộc lộ hết thảy, thậm chí cả tình cách thật.

Thịnh Bạc Viễn càng đối xử dịu dàng với cậu, càng cười tủm tỉm nhìn cậu, cậu càng không thể kiềm chế được mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, tất cả là tại Thịnh Bạc Viễn, tại hắn đã ảnh hưởng và đắp nặn nên một “cậu” khác qua những tương tác hàng ngày.

Rõ ràng trước đây cậu không như vậy.

Đối diện Thịnh Bạc Viễn, Trình Tụng Chân đột nhiên có chút nản lòng, cảm thấy mình không thể cứ mãi mơ hồ như vậy.

Thật ra cậu cũng cảm nhận được rằng giữa họ có lẽ chỉ cách một tầng giấy.

“Anh đúng là người xấu.” Cậu dùng thử ngữ nói, hiếm thấy mà tỏ vẻ “hung dữ”.

“Đúng, tôi là người xấu.” Ý cười của Thịnh Bạc Viễn càng sâu hơn, giọng hắn dịu dàng trầm thấp, tựa như dỗ dành, “Người xấu hôm nay mang theo bánh sinh nhật, em có muốn nếm thử một miếng không?”

Trình Tụng Chân ấp ủ lời bày tỏ, nhưng bị Thịnh Bạc Viễn chặn lại giữa đường, còn ngơ ngác nhìn hắn mang một cái bánh sinh nhật đến trước mặt.

Bánh kem có đế bơ trắng như tuyết, trên mặt trang trí những cánh hoa bằng cam quýt, tựa như một bông hoa nở rộ, một con nai nhỏ làm từ đường đang được bao lấy bởi những bông hoa ấy, trông đến là đáng yêu.

Trình Tụng Chân không thể tin được, mãi sau mới phản ứng lại, chỉ vào mình: “Tặng cho em sao?”

Thịnh Bạc Viễn khẳng định: “Đúng, tặng cho em.”

“Thế còn… em trai anh thì sao?” Trình Tụng Chân xác nhận lại.

“Tôi đã chuẩn bị bánh kem khác cho em ấy, còn đây là cho em.” Ánh mắt Thịnh Bạc Viễn chắc nịch, nhìn cậu, “Chân Chân, đây là bánh sinh nhật dành riêng cho em.”

Nói rồi, Thịnh Bạc Viễn cẩn thận thắp nến, ánh lửa hắt lên khuôn mặt hắn, càng làm nổi bật thêm vẻ đẹp tuấn tú và ngũ quan sắc sảo, sóng tình chứa chan trong đôi mắt hắn, dịu dàng và chân thành, chỉ cần nhìn vào là sẽ đắm chìm trong đó.

Hắn cầm bánh kem, quỳ một gối xuống đất, chăm chú nhìn Trình Tụng Chân một cách nghiêm túc, chậm rãi nói ——

“Chân Chân, em biết không? Những chuyện đã xảy ra trong quá khứ luôn khiến anh sống trong ác mộng, mỗi phút mỗi giây đều cảm thấy có những bàn tay chực kéo anh xuống vực thẳm, đôi khi anh thậm chí không thể thở nổi. Anh đã từng nghĩ rằng, phần đời còn lại của mình sẽ mãi sống trong đau khổ như vậy.”

“Nhưng mỗi lần nằm bên cạnh em, mỗi lần nhìn vào đôi mắt em, mỗi lần cảm nhận hơi thở của em, anh đều chầm chậm bình tĩnh lại. Hô hấp của anh, nhịp đập trái tim anh, đều vì em mà trở nên giống như người bình thường.”

“Em đã xông vào thế giới mà anh phong bế suốt nhiều năm, mở rộng ranh giới, lấp đầy khoảng trống trong anh, thậm chí khiến anh thấy được một phần xa lạ của chính mình, nhưng anh thực sự thích một anh như vậy, vì con người này luôn gắn kết chặt chẽ với em.”

“Hôm nay, anh muốn dành cho em một sinh nhật thuộc về riêng em, không vì bất kỳ ai, đơn giản vì em là em.”

“Chân Chân, cảm ơn em đã được sinh ra, em là món quà tuyệt vời nhất mà thế giới ban tặng cho anh.”

“Nếu em đồng ý, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để yêu em, cho đến khi mặt trời lặn, hoàng hôn tắt nắng, cho đến chân trời góc bể.”

Ngoài mối quan hệ chăm sóc và được chăm sóc quy định trong di chúc, giữa họ vẫn thiếu một sự liên kết vững chắc.

Nếu đã thiếu, vậy hãy tạo ra một mối liên kết mới, một mối liên kết có thể giữ Trình Tụng Chân bên cạnh hắn mãi mãi, cũng có thể để hắn luôn ở bên Trình Tụng Chân. Một mối liên kết vĩnh hằng, để sinh mệnh của họ mãi mãi quấn quanh nhau không rời.

Thịnh Bạc Viễn nghĩ.

———————–

Chú thích:

[1] Lão bạch trà: Lão bạch trà là loại trà vùng Phúc Kiến, chỉ hái vào khoảng giữa tháng ba đến giữa tháng tư khi nụ hoa trà chưa kịp nở, và tránh hái vào ngày mưa, có sương giá. Trà này khi pha cho ra nước trà hơi gợn nhè nhẹ màu vàng lục nhạt, lóng lánh những lông trắng trên lá trà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play