Trần Duyệt, theo ủy thác lúc lâm chung của Thịnh Nhạc Huy, đọc di chúc trước sự chứng kiến của mọi người.

Là con trai duy nhất của Thịnh Nhạc Huy và hiện là người nắm quyền tiếp quản việc kinh doanh trong nhà, Thịnh Bạc Viễn nghiễm nhiên được hưởng phần lớn tài sản kế thừa —— di chúc ghi rõ, chín phần mười tài sản đều liên quan tới hắn.

Đến phần cuối cùng, di chúc mới nhắc đến Trình Tụng Chân, và đây cũng là phần quan trọng nhất.

Ngoài tiền mặt và đồ cất giữ, Trình Tụng Chân còn được quyền cư trú trọn đời tại biệt thự này. Thịnh Bạc Viễn có nghĩa vụ hỗ trợ Trình Tụng Chân trong sinh hoạt và học tập sau này, nếu không, hắn sẽ không thể thừa kế các tài sản khác.

Nói cách khác, nếu muốn thừa kế phần lớn tài sản, Thịnh Bạc Viễn cần phải gắn bó chặt chẽ với Trình Tụng Chân.

Hơn nữa, vậy mà Trình Tụng Chân vẫn luôn sống ở đây. Đây là món quà cưới của ông ngoại tặng mẹ Thịnh Bạc Viễn và cũng là nơi chứng kiến thời ấu thơ của hắn và người em trai đã mất.

Thịnh Bạc Viễn cảm thấy trong ngực trào lên một cảm giác tức giận, làm lục phủ ngũ tạng đều không thoải mái. Hắn nhíu chặt mày, không nói nên lời.

Trình Tụng Chân nhạy cảm nhận ra điều này, nhìn về phía hắn với ánh mắt lo lắng.

Sau khi đọc xong, Trần Duyệt dời mắt khỏi bản di chúc, nhìn quanh, nhận thấy sự khác thường của cả hai người.

Chú chậm rãi nói: “Đây là di chúc mà tổng giám đốc Thịnh đã suy nghĩ rất kỹ trước khi lập. Trình Tụng Chân là con nuôi của tổng giám đốc Thịnh, là cha con trên pháp luật và có quyền thừa kế ngang bằng với cháu. Nói cách khác, cậu ấy cũng là em trai của cháu, việc chăm sóc cậu ấy hẳn là…”

Hai chữ “em trai” khắc sâu nỗi đau đớn trong lòng Thịnh Bạc Viễn.

Hắn lạnh lùng ngắt lời: “Cháu chỉ có một người em trai, và em ấy đã chết từ mười mấy năm trước rồi.”

Trình Tụng Chân và Trần Duyệt đều sững sờ.

Thịnh Bạc Viễn đứng dậy, chỉnh lại tây trang và tay áo, gật đầu với Trần Duyệt, giọng nói vẫn cứng rắn: “Hôm nay đến đây thôi, thứ lỗi cháu không thể tiếp tục được.”

Nói xong, hắn xoay người rời đi, để lại một bóng lưng cao lớn, toát ra sự lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.

Thịnh Bạc Viễn luôn có khí thế mạnh mẽ, không cần giận dữ cũng đủ uy nghiêm. Sự lạnh lùng vừa rồi thật sự đáng sợ.

Trình Tụng Chân ngồi trên ghế sofa ngẩn ngơ một lát, không biết phải làm sao mà nhìn về phía Trần Duyệt. Chú mỉm cười an ủi cậu, rồi đứng dậy đi theo.

Thịnh Bạc Viễn chân dài bước nhanh, Trần Duyệt vất vả lắm mới theo kịp, gọi hắn lại ở cửa.

“Xin lỗi Bạc Viễn, vừa rồi là chú lỡ lời.” Trần Duyệt nghiêm túc xin lỗi, không giữ thái độ của một bậc trưởng bối, “Di chúc của tổng giám đốc Thịnh chủ yếu là hướng về cháu, vì cháu là con ruột của ông ấy. Nhưng Chân Chân đã luôn ở bên cạnh chăm sóc ông ấy khi bệnh tật, tổng giám đốc Thịnh cũng rất quý mến cậu ấy.”

Trong khi nói, chú đặt một tập tài liệu lên bàn, “Chân Chân không thể nói chuyện, tổng giám đốc Thịnh lo lắng cho cuộc sống sau này của cậu ấy, nên hy vọng cháu có thể giúp đỡ chăm sóc. Đây cũng là nguyện vọng cuối cùng của ông ấy đối với cháu.”

Trần Duyệt cũng coi như nhìn Thịnh Bạc Viễn lớn lên, đã gọi một tiếng “chú” thì ít nhiều cũng có tình cảm, sắc mặt Thịnh Bạc Viễn nhanh chóng dịu xuống, nhìn tài liệu mà Trần Duyệt đưa: “Đây là?”

“Đây là tài liệu về Chân Chân.” Trần Duyệt giải thích, “Sau này cuộc sống của cháu sẽ liên quan đến cậu ấy, chú nghĩ cháu nên hiểu sơ về cậu ấy trước.”

Thịnh Bạc Viễn lạnh mặt không lộ cảm xúc, nhưng khi Trần Duyệt nghĩ rằng hắn sẽ từ chối, hắn lại nhận lấy tài liệu mà không có ý kiến gì về bản di chúc “quá đáng” của Thịnh Nhạc Huy.

Đêm hôm đó, Thịnh Bạc Viễn lại gặp ác mộng. Hắn khi còn nhỏ run rẩy đưa tay mở cửa, thấy mẹ nằm trong bồn tắm, đôi mắt mở to như chuông đồng, máu từ cổ tay ồ ạt tuôn ra. 

Em trai nằm trong vũng máu, trên cái cổ trắng ngần có vết thương sâu hoắm, cơ thể nhỏ bé đã sớm lạnh ngắt.

Nỗi đau đớn mãnh liệt đến xé lòng ập đến, hoàn toàn bao trùm lấy Thịnh Bạc Viễn.

Thịnh Bạc Viễn bỗng nhiên ngồi bật dậy, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, đầu đau như muốn nứt ra. Hắn run rẩy mở ngăn kéo tủ đầu giường, nhưng lọ thuốc ngủ đã trống rỗng.

Phải rồi, vài tiếng trước, hắn đã dùng nốt viên thuốc ngủ cuối cùng.

Cứ như vậy, Thịnh Bạc Viễn ngồi trên ghế, toàn thân đau đớn, từ rạng sáng đến khi mặt trời mọc.

Như thể vừa trải qua một lần lăng trì, dù đau cách mấy cũng đã quen rồi.

Sau thảm kịch đó, toàn bộ thế giới của hắn sụp đổ, hắn luôn để mình rơi vào vực thẳm của nỗi đau, mỗi đêm ngủ giống như chịu cực hình, nhưng hắn không hề có ý định thay đổi tình trạng này.

Hắn cố chấp cho rằng mình cũng là kẻ đồng lõa trong bi kịch đó, hoặc có lẽ hắn nên theo mẹ và em trai ra đi. Bởi vậy, sự tra tấn này với hắn có lẽ mới là càng tốt hơn.

Tập tài liệu mà Trần Duyệt đưa ban ngày được lặng lẽ mở ra trên bàn.

Thịnh Bạc Viễn vừa nhìn đã nhận ra ngày sinh của Trình Tụng Chân trùng với ngày sinh của em trai mình.

Là người khởi xướng cho thảm kịch đó, Thịnh Nhạc Huy chọn một người có nhiều nét giống em trai hắn để thực hiện một sự chuộc tội giả tạo và vô ích, thậm chí muốn Thịnh Bạc Viễn tiếp tục trách nhiệm chăm sóc.

Thật buồn cười quá đỗi.

Thịnh Bạc Viễn khinh thường những giọt nước mắt cá sấu của cha mình.

Sáng sớm, nhà tư vấn tâm lý Dư Thiên Hoan vừa bước vào phòng khám đã phải tiếp đón một bệnh nhân khó nhằn.

Người bệnh này hoặc là không chịu đến, hoặc là tự mình không mời mà đến đến như bây giờ.

Vừa thấy Thịnh Bạc Viễn, anh ta không nhịn được cười: “Tổng giám đốc Thịnh bị đánh cướp sao? Sao mặt lại xụ ra thế này?”

Thịnh Bạc Viễn không định nói chuyện phiếm với Dư Thiên Hoan, liền yêu cầu kê thuốc ngủ, giống như những lần trước.

Dư Thiên Hoan vừa thấy hắn lại đến xin thuốc ngủ, liền nói: “Loại thuốc ngủ này dùng lâu dài rất dễ gây ra kháng thuốc và tác dụng phụ. Gần đây anh có xuất hiện triệu chứng đau đầu dữ dội không? Đó là bằng chứng đấy.”

“Còn nữa.” Dư Thiên Hoan tiếp tục, “Vì dùng thuốc ngủ mà anh không cảm nhận được pheromone, cũng không thể tiến xa hơn trong các mối quan hệ, cả ngày trốn trong lâu đài cô độc của mình như một vị vua, điều này chỉ có hại chứ không có lợi cho việc cởi bỏ khúc mắc trong lòng anh.”

Thịnh Bạc Viễn vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng: “Vậy đổi loại khác.”

“Anh tôi ơi.” Dư Thiên Hoan thở dài, “Mấy năm nay anh đã đổi vài loại thuốc. Đây đã là loại có ít tác dụng phụ nhất và hiệu quả nhất với anh rồi.”

Hai người im lặng gần nửa phút. Cuối cùng, Dư Thiên Hoan vẫn phải nhượng bộ, vì anh ta biết mình không thể lay chuyển được cái tính bướng bỉnh của Thịnh Bạc Viễn.

“Được rồi.” Anh ta đỡ trán chịu thua: “Tôi sẽ kê cho anh nửa lọ thuốc, nhưng anh phải hứa là không được dùng quá nhiều. Nếu có tác dụng phụ, phải dừng thuốc ngay và đến bệnh viện kiểm tra.”

Thịnh Bạc Viễn “ừ” một tiếng: “Cảm ơn.”

Dư Thiên Hoan bực mình nhìn hắn, lạch cạch gõ máy tính để viết bệnh án, vừa viết vừa lải nhải: “Tôi nghe nói cha anh để lại cho anh một nhóc đẹp trai, sinh cùng ngày tháng năm với em trai anh. Cha anh nhận nuôi cậu ấy có lẽ là để bù đắp cho em trai anh nhỉ.”

Thịnh Bạc Viễn nghe thế liền nhíu mày: “Sao cậu lại biết?”

Dư Thiên Hoan giương mắt từ màn hình máy tính, nhướng mày cười với hắn: “Dĩ nhiên là cha anh nói với tôi. Ông ấy đã từng đến gặp tôi và làm vài lần trị liệu tâm lý.”

Sắc mặt Thịnh Bạc Viễn càng sầm xuống.

“Yên tâm, tôi không tiết lộ tình trạng của anh với ông ấy. Mặc dù mục đích ban đầu của ông ấy đúng là để hiểu tình trạng của anh.” Dư Thiên Hoan vội vàng nói thêm: “Tôi vẫn còn có đạo đức nghề nghiệp.”

Thịnh Bạc Viễn không nói gì nữa, nhận bệnh án và thuốc rồi rời đi. Hắn cũng không quan tâm đến hành vi “mèo khóc chuột”[1] của cha ruột mình.

Thư ký của Thịnh Bạc Viễn, Amanda, nhận được tin tức ông chủ sắp về công ty, liền thông báo cho tổ thư ký và các trưởng phòng đúng giờ chuẩn bị cho cuộc họp hàng tuần.

Vì tác phong làm việc của Thịnh Bạc Viễn luôn nhanh chóng và yêu cầu nghiêm khắc, mọi người đều không dám chậm trễ. Giữa lúc bận rộn, Amanda nhận được cuộc gọi từ quầy lễ tân, báo rằng có một người thoạt nhìn trông giống học sinh cấp ba khăng khăng muốn gặp Thịnh Bạc Viễn.

“Không có hẹn trước thì không được.” Amanda từ chối ngay, cô làm việc với Thịnh Bạc Viễn đã nhiều năm, chưa từng nghe nói hắn có quen biết học sinh cấp ba nào.

“Nhưng…” Cô lễ tân khó xử, “Cậu ấy rất kiên trì, đã đợi một tiếng rồi. Chúng tôi đã cố thuyết phục nhưng cậu ấy là một Omega trông rất nhỏ bé, lại rất lịch sự, chúng tôi cũng không thể dùng bạo lực.”

Amanda đành phải tự mình xuống xem thử xem là thần thánh phương nào.

Không ngờ người muốn gặp lại là một cậu bé không thể nói chuyện, rất đẹp, nhìn mà động lòng. Đôi mắt chớp chớp, cậu mỉm cười với cô, khiến cô ngượng ngùng không nỡ lớn tiếng với cậu.

May mắn là cô đã từng học qua ngôn ngữ ký hiệu, nên miễn cưỡng có thể giao tiếp với cậu.

Trong lúc họ đang trao đổi, Thịnh Bạc Viễn đã vội vàng trở về. Vừa vào cửa đã chú ý đến tình huống ở quầy lễ tân, hắn lập tức đi thẳng tới đó.

Amanda lập tức cúi người chào một tiếng “tổng giám đốc Thịnh.”

Trình Tụng Chân xoay người nhìn qua, bắt chước Amanda cúi chào, chiếc còi đồng trên ngực và mái tóc nhẹ nhàng lay động theo động tác của cậu.

Vừa thấy cậu, ý nghĩ đầu tiên của Thịnh Bạc Viễn là, một chú nai con đã lạc vào nhầm khu rừng của hắn.

———————-

Chú thích:

[1] Mèo khóc chuột: “Mèo khóc chuột” là hành vi ngụy tạo, xót thương nhưng tiêu diệt đối thủ khi có thể.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play