Ngày hôm sau, trưởng thôn gọi Ôn Tu tới hỏi chiều hôm qua ở nhà kho đã xảy ra chuyện gì. Từ lúc ác ma đến thôn bọn họ tới giờ hình như không định đi, mà cũng chẳng nói lý do, làm việc rất thần bí. Nhất là việc hắn đích thân gọi Ôn Tu vào nghĩ kiểu gì cũng thấy không thích hợp.

Ôn Tu trả lời y hệt như vậy, nhưng có vẻ trưởng thôn không quá tin tưởng nên cứ nhìn chằm chằm cậu không thôi.

Ôn Tu bị nhìn chằm chằm đến mức run rẩy, không nhịn được hỏi: "Trưởng thôn, có chuyện gì vậy ạ?"

"Cháu ngoan, ông hỏi cháu một câu nhé. Cháu có yêu thôn mình không?"

"Yêu chứ ạ."

"Cháu có thể hi sinh vì thôn hoặc vì ba mẹ cháu không?"

Ôn Tu không nghĩ ra phải hi sinh cái gì, nhưng nếu là vì ba mẹ nuôi thì cái gì cậu cũng bằng lòng làm: "Đương nhiên rồi."

"Tốt lắm, tốt lắm." Trưởng thôn vui mừng gật đầu nói: "Cháu về đi."

Ôn Tu không hiểu lắm, nhưng cậu cũng không để ý. Mặc dù trưởng thôn đã lớn tuổi nhưng ông đúng là một trưởng thôn có trách nhiệm. Tối qua cậu luôn nghĩ đến lời Bách Trần nói, lại nghĩ đến lời ba mẹ. Cậu không muốn ba mẹ nuôi lo lắng nhưng vẫn nhớ kỹ lời của Bách Trần, thế nên dù vẫn hơi sợ hắn nhưng nửa đêm cậu vẫn trốn ba mẹ đi tới nhà kho.

Lúc lén ra ngoài vẫn không quên mang thuốc trị thương và băng vải, bởi vì cậu nhớ hình như vết thương trên người Bách Trần là do mình gây ra. Hôm ấy cậu đi quá vội còn chưa kịp xin lỗi người ta.

Chỗ bị nổ ở nhà kho hôm qua đã được trưởng thôn sai người sửa chữa, những tấm ván cũ mới tạo ra những dấu vết khác nhau, nhưng vì đều là vật liệu gỗ trong núi rừng nên nhìn qua cũng tương đối hài hòa.

Ôn Tu vừa đi đến cửa nhà kho đã nghe thấy một giọng nói trong phòng truyền ra: "Vào đi."

Ôn Tu nhìn quanh bốn phía, thấy không có ai mới mở cửa vào trong. Trong nhà kho không đốt đèn nhưng cửa sổ cũng không bị đóng kín, thế nên vẫn có ánh trăng mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào. Chỉ là Ôn Tu mới ở ngoài vào nên mắt phải thích ứng mộ lát mới nhìn rõ mọi thứ bên trong.

Bách Trần đang nhìn cậu, còn có con Kim Long kia nữa.

Ban đầu Ôn Tu muốn hỏi Bách Trần là tại sao không bật đèn nhưng ánh mắt lại bị Kim Long hấp dẫn. Một con rồng trưởng thành to lớn hiện giờ đã thu lại chỉ bằng một nửa, Ôn Tu thấy vậy không kìm được hỏi: "Sao nó lại nhỏ đi vậy?"

"Sợ dọa đến cậu."

"Có thể tự do thay đổi kích thước nữa sao?" Ôn Tu không nghe ra Bách Trần đang trêu mình, cậu tò mò đi đến gần Kim Long. Kim Long cũng đi tới gần vây quanh người Ôn Tu, sau khi nó thu nhỏ thì không còn cảm giác áp bách nữa, sừng rồng nho nhỏ dường như cũng trở nên dễ thương vô cùng.

Bách Trần liếc tinh thần thể của mình một cái: "Nguyên thân của nó lớn gấp đôi như những gì hôm qua cậu thấy, thu nhỏ chỉ để tiện hơn thôi."

Dường như Ôn Tu vô cùng hứng thú với Kim Long, dù sao thì không phải ai cũng gặp được sinh vật trong truyền thuyết này: "Tôi có thể sờ nó không?"

Bách Trần hơi khựng lại, Ôn Tu không biết chạm vào tinh thần thể của người khác là hành vi vô cùng thân mật. Tinh thần thể giống như hóa thân của chủ nhân, nó phản ánh suy nghĩ, tính cách chân thật nhất của chủ nhân, trong chiến đấu thì nó sẽ thể hiện năng lực về phương diện chiến đấu. Nhưng Bách Trần cũng không giải thích gì, chỉ nói: "Có thể."

Ôn Tu được sự cho phép lập tức can đảm vươn tay chạm vào đầu bé rồng, trông như vẫn đang sợ. Bé rồng chú ý đến động tác của Ôn Tu, thế mà lại cúi đầu xuống mặc cậu xoa xoa.

Ôn Tu thuận thế sờ soạng xuống dưới, sờ đến vảy rồng lành lạnh trơn nhẵn. Không biết có phải do thu nhỏ hay không mà sờ vảy rồng vừa mềm mại vừa rắn chắc, cũng không cảm thấy đâm vào đau tay. Ôn Tu cảm thấy rất vi diệu, rõ ràng là tinh thần thể mà người bình thường không nhìn thấy được thế mà sờ vào cảm xúc lại chân thực như sờ thú cưng vậy.

Bách Trần có thể cảm nhận được động tác của Ôn Tu nhưng lại không lộ ra biểu cảm thả lỏng, mặt vẫn vô cảm như trước.

Ôn Tu cũng không sờ quá đáng, chỉ rất hâm mộ: "Tôi không có tinh thần thể à?"

"Có, sau khi lính gác và dẫn đường thức tỉnh thì tinh thần thể sẽ xuất hiện."

Ôn Tu lại nhìn trái nhìn phải quanh người mình, vẫn không trông thấy gì cả: "Vậy của tôi đâu?"

Bách Trần nói: "Tôi thức tỉnh quá sớm nên đã quên tình hình lúc đó rồi, cho đến một ngày bỗng nhiên phát hiện có một con rồng vẫn luôn đi theo tôi thì mới hiểu ra. Cứ đợi đi, sớm muộn cũng sẽ có thôi."

Ôn Tu nghe vậy hơi thất vọng, sau khi thấy bé rồng của Bách Trần thì cậu cũng muốn có một tinh thần thể đẹp như vậy. Nhưng chẳng mấy chốc Ôn Tu đã khôi phục bình thường, cậu vẫn chưa quên mục đích cầm thuốc trị thương và băng vải đến đây: "Hôm qua xin lỗi anh. Tôi... tôi băng bó giúp anh nhé?"

Bách Trần không từ chối, hắn cởi áo rồi ngồi ở mép giường để Ôn Tu mở băng vải ra bôi thuốc và băng bó lại một lần nữa.

Ôn Tu xé tấm vải được quấn trên tay Bách Trần xuống, thấy phạm vi bị thương rất lớn. Từ cẳng tay lên đến vai đều là vết thương có cũ có mới, không chỉ có vết thương do cậu gây ra mà còn có vết thương bị lúc Bách Trần cản tảng đá khổng lồ kia lại. Ôn Tu không hỏi nhưng cũng không lơ là, cậu cũng thấy trên người bé rồng bị quấn một sợi dây xích mảnh.

Bách Trần không lộ vẻ đau đớn, ngược lại Ôn Tu nhìn đến nhíu mày, tay cũng hơi run run. Bách Trần không biết do cậu quá lo hay là sợ hãi, thế là tìm đề tài nói: "Cậu thích ứng nhanh thật đấy."

"Hả?"

"Bình thường, khi con người phát hiện ra mình khác biệt với những người khác thì sẽ không bình tĩnh được như cậu." Thậm chí Bách Trần đã chuẩn bị tốt tâm lý rằng nếu Ôn Tu bài xích thân phận dẫn đường này thì sẽ nghĩ cách buộc cậu đối mặt với hiện thực. Trong thời đại mà dị năng giả chưa được phổ biến như hiện tại, những người như họ đều bị người đời xa lánh, giống như Bách Trần bị gọi là ác ma vậy. Hắn đã từng gặp lính gác hoặc dẫn đường không chấp nhận được thân phận của mình, cuối cùng bọn họ đều tự sa ngã, triệt để ngủ say trong thế giới tinh thần của chính  mình. Nhưng Ôn Tu không như vậy, năng lực thích ứng và dung nạp của cậu lớn ngoài dự liệu.

"Có lẽ... do tôi là đứa trẻ bị vứt bỏ từ bé ha. Thế nên khá lạc quan, không có chuyện gì không chấp nhận được cả. Mặc dù ban đầu tôi cũng rất sợ... nhưng nếu không tin thì sao? Dù gì thì tôi cũng thấy Kim Long rồi..." Ôn Tu mỉm cười, giọng nói không có chút tiêu cực nào. Chính bởi vì được ba mẹ nuôi không cùng huyết thống nuôi dưỡng nên càng dễ cảm nhận được ấm áp trên đời nhỉ?

Đúng là một đứa bé ngoan, Bách Trần nghĩ, cậu ấy đúng là kiểu người hoàn toàn trái ngược mình.

Đêm nay Bách Trần không dạy gì nữa, chỉ để Ôn Tu tập quen với bóng tối trước, năng lực của dẫn đường không nên bị giới hạn bởi những gì mắt thấy. Hắn cũng nhắc nhở Ôn Tu chỉ có thể sử dụng năng lực của dẫn đường khi ở bên cạnh mình.

Ôn Tu vẫn chưa thể khống chế năng lực của mình nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.

Cứ như vậy qua hai ngày, nửa đêm hôm ấy lúc Ôn Tu bò dậy khỏi ổ chăn định đi tìm Bách Trần như bình thường thì chợt thấy có cái gì đó nhỏ nhỏ dài dài nhúc nhích trong chăn. Ban đầu cậu tưởng là sâu gì đó, lúc mở chăn ra thì thấy đó là một con rắn nhỏ màu lam. Nó quá nhỏ, chỉ to bằng cỡ bàn tay, toàn thân hơi trong suốt như nước hồ màu xanh ngọc, đôi mắt màu đen tròn trịa trông rất đáng yêu. Nó hơi nhích thân thể nhỏ bé muốn bò lại gần chủ nhân của mình.

Ban đầu Ôn Tu còn cảm thấy hơi nghi hoặc, không biết sao lại có rắn con mới sinh ở đây. Sau một hồi suy nghĩ thì cậu mới nhận ra đây là tinh thần thể của mình.

Mặc dù tinh thần thể không to lớn cũng không uy mãnh, hoàn toàn khác với những gì mình tưởng tượng nhưng cậu vẫn dùng hai tay nâng bé rắn lên đưa đến trước mặt Bách Trần như dâng hiến vật gì đó quý giá: "Anh xem này, đây là tinh thần thể của tôi."

Đôi mắt rắn con tròn tròn dễ thương nhìn chằm chằm Bách Trần, còn thè lưỡi rắn với hắn. Mặc dù hình thể của Kim Long nhỏ nhưng vẫn to hơn Lam Xà mấy chục lần, lúc nó tới gần Lam Xà vẫn sợ đến mức run rẩy.

"Đáng yêu quá." Bách Trần luôn cảm thấy mắt của bé rắn vừa đen vừa tròn rất giống chủ nhân, ngay cả tính tình ngoan ngoãn hiền hòa cũng rất giống. Nhưng càng dễ thương hơn chính là động tác của Ôn Tu, Ôn Tu lại cho hắn sờ tinh thần thể của mình!!

Bách Trần không từ chối. Hắn vươn tay ra để bé rắn bò vào lòng bàn tay mình, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve thân thể mát lạnh của nó.

Ôn Tu vốn đang rất vui vẻ, nhưng đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó sai sai. Sao Bách Trần chạm vào bé rắn mà cậu cảm giác như thân thể mình cũng bị vuốt ve vậy?

"Ác... Bách Trần." Suýt nữa Ôn Tu đã thốt ra hai chữ ác ma, dưới tình thế cấp bách không thể không gọi tên của hắn.

Bách Trần bật cười, cuối cùng cũng nhận ra rồi.

Lúc này Ôn Tu mới nhận ra tinh thần thể bị chạm vào thì chủ nhân cũng cảm nhận được. Thế nên lần trước cậu sờ đầu bé rồng, Bách Trần cũng...

Ôn Tu đỏ bừng mặt: "Sao... sao hôm qua anh không nói!!"

───

Chú thích:

Lãnh địa tinh thần/ Không gian tinh thần (精神图景/Mind-scope):

Cụ thể hóa thế giới tinh thần của lính gác hoặc dẫn đường, cũng phản ánh chân thực nhất trạng thái tinh thần của bọn họ.

Khi một lính gác rơi vào trạng thái thần du thì dẫn đường có thể sử dụng dẫn đường tinh thần (tinh thần thể) bước vào thế giới tinh thần của đối phương để đưa người trở về về thiết lập lại liên hệ với thế giới bên ngoài.

Giếng (井/The Well):

Còn gọi là đêm dài, lỗ đen linh hồn, là nơi cuối cùng mà ý thức của lính gác rơi vào trạng thái thần du hoặc dẫn đường bị cảm xúc bao trùm sẽ biến mất.

Nói về mặt cơ thể thì không có chết hay không, chỉ là lính gác và dẫn đường ấy gần như không có khả năng tỉnh lại.

Bộ này dùng khái niệm "giấc ngủ vĩnh viễn" hoặc "ngủ say" để thay thế, bởi vì dùng "giếng" cảm giác hơi lạ XD

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play