Sau sự việc sâu biến dị kia, Ngôn Thời tạm biệt bọn họ rồi tiếp tục hành trình phiêu bạt của mình.
Mà bây giờ Ôn Tu cũng đưa ra quyết định là sẽ đi rồi, trưởng thôn quyết định tổ chức một bữa tiệc chia tay bọn ho. Mặc dù thân phận dẫn đường của Ôn Tu vẫn tạm thời giấu đi nhưng thật ra rất nhiều người trong làng đã đoán được rồi, chỉ là bọn họ đều ăn ý không đề cập đến chuyện này thôi. Con người e sợ ác na, nhưng bọn họ vẫn có tình cảm với một người sinh hoạt ở đây mười tám năm như Ôn Tu, cũng vì biết rõ nên bọn họ mới không cảm thấy đáng sợ.
Ôn Tu cảm thấy đây là một khởi đầu tốt, cũng là mục tiêu mà tương lai cậu có thể cố gắng. Có lẽ tạm thời vẫn chưa giải quyết được tiếng xấu của dị năng giả, nhưng cậu tin rằng, chỉ cần có cơ hội khiến mọi người thay đổi cái nhìn về dị năng giả thì mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp. Bởi vì bọn họ đều là nhân loại, đều có máu có thịt, đều có tình cảm không thay đổi.
Bách Trần hiếm khi cũng có mặt, chỉ là xung quanh hắn mấy mét ngoài Ôn Tu ra vẫn không có ai dám ới gần. Hắn cũng không để ý, chỉ ngồi ở trong góc phía xa, bởi vì hôm nay hắn chỉ tới đây vì Ôn Tu.
Vào ngày cuối cùng ở lại thôn, Bách Trần nghĩ Ôn Tu nhất định sẽ rất buồn: "Em thật sự quyết định đi cùng tôi sao?"
"Vâng." Ôn Tu mỉm cười nhìn Bách TRần, chỉ có điều cười thật nhưng hai hàng nước mắt lại chảy xuống.
Bách Trần sờ mái tóc mềm mại của Ôn Tu: "Em không cần miễn cưỡng chính mình."
"Không phải miễn cưỡng." Ôn Tu lau nước mắt rồi nói tiếp: "Em chỉ cảm thấy em có chuyện quan trọng hơn cần làm."
Lính gác và dẫn đường mới xuất hiện trong nhân loại đã gây ra hiểu lầm lớn thế này. Cậu không muốn như vậy, không muốn bất kỳ bên nào vì hiểu lầm mà coi bên kia là kẻ thù. Với sức lực của một mình cậu thì có lẽ sẽ không thay đổi được gì, nhưng ít nhất cậu có thể ghi chép lại để dị năng giả sau này thức tỉnh sẽ biết bản thân không phải là quái vật, cho tất cả mọi người biết người đó không phải ác ma đáng sợ gì cả, để kỳ thị ít đi một chút, để bao dung nhiều hơn một chút. Thời đại đang thay đổi, từ nay về sau khó khăn mà bọn họ phải đối mặt sẽ chỉ nhiều hơn chứ không ít đi, những sinh vật như sâu biến dị này chắ chắn sẽ còn xuất hiện. Bọn họ phải chuẩn bị thật tốt, phải đoàn kết lại. Không vì bất kỳ nguyên nhân gì cả, chỉ là vì cùng chung sống hòa bình.
"Ba mẹ nuôi của em..."
"Ngày em đi tìm anh bọn họ đã biết rồi."
Ôn Tu nhớ hôm ấy ba mẹ nuôi không đánh mình hay mắng mình, mà chỉ thở dài vì bọn họ biết sớm muộn gì ngày này cũng tới.
Ôn Tu đúng là đứa trẻ bị vứt bỏ thật, nhưng trong núi chỉ có duy nhất thôn của bọn họ, cố ý trèo đèo lội suối để vứt bỏ một đứa trẻ thì thật sự không còn gì để nói. Hơn nữa dân làng có thói quen dự trữ thức ăn, bình thường một tuần lên núi một lần nhưng mùa đông giá rét năm ấy hai tuần mới lên núi một lần. Lúc Ôn Tu bị hai vợ chồng già phát hiện thì cậu đã ở trong núi một tuần nhưng lại không hề có dấu hiệu chịu đói chịu rét hay thiếu thốn đồ ăn, ngay cả dã thú cũng không dám tới gần. Lúc ấy hai vợ chồng đã biết đứa bé này không phải là người thường. Lúc ấy bọn họ đã từng do dự không biết có nên mang Ôn Tu về nhà không, nhưng dù sao cũng là một sinh mệnh, vả lại bọn họ quả thật cũng đang muốn có một đứa bé, thế là cuối cùng vẫn mang Ôn Tu về nhà nuôi dưỡng mười tám năm. Bọn họ không kể với Ôn Tu chính là vì không muốn cậu nghĩ nhiều. Nhưng có lẽ từ khoảnh khắc Bách Trần tới thôn, bọn họ đã đoán được người này sẽ mang Ôn Tu đi.
Bách Trần nghe xong thì xoa mặt cậu: "Ba mẹ của em đối xử với em rất tốt..."
Không có chút máu mủ nào mà có thể làm được tới mức này thật sự khiến người ta bội phục, cũng bởi vì không vụ lợi như vậy mới có thể nuôi ra được một đứa bé tốt như Ôn Tu.
"Đúng vậy." Ôn Tu dựa đầu vào vai Bách Trần cảm thán.
Lửa trại trước mặt bọn họ vẫn đang cháy hừng hực, phảng phất như chiếu sáng cả thôn. Nhìn dáng vẻ mọi người tụ tập lại, Ôn Tu thầm nghĩ mình sẽ mãi mãi không quên ngày hôm nay, nơi này mãi mãi là nhà của mình.
Lúc hai người lên đường vẫn có rất nhiều người đến cổng thôn tiễn biệt. Ôn Tu quay đầu lại vẫy tay với bọn họ, vẫy đến mức tê tay, vẫy đến mức không nhìn thấy gương mặt của mọi người nữa mới bỏ tay xuống, thảo luận cùng Bách Trần xem sẽ đi đâu.
Quần áo của bọn họ cũng không đặc biệt, nhìn qua giống như bạn bè cùng nhau ra ngoài du lịch, nếu không nói ra chắc cũng không ai biết bọn họ là dị năng giả.
Trên đường đi bọn họ gặp được những người cùng đường khác, sau khi nói chuyện một hồi, lúc bị hỏi đến tên Ôn Tu đột nhiên dừng lại nhìn về phía Bách Trần, bởi vì tên của Bách Trần quá nổi nên cậu không biết nên trả lời như thế nào.
Bách Trần lại như đã nghĩ kỹ từ lâu rồi: "Tôi tên Bạch Trần."
Nếu đã bắt đầu lại từ đầu thì hắn cũng không ngại đổi tên mới. Nhà họ Bách với hắn đã chẳng còn ý nghĩ từ lâu rồi, chỉ có Ôn Tu mới là sự tồn tại quan trọng nhất trong sinh mệnh từ nay về sau của hắn.
Ôn Tu biết Bách Trần đã bỏ qua ân oán quá khứ, không còn đau đáu đáy lòng nữa. Cậu không nhịn được cười nắm chặt lấy tay hắn.
Bọn họ còn có nhau, như vậy là đủ rồi.
Sau đó bọn họ gặp rất nhiều dị năng giả, cũng gặp một ít khó khăn hoặc tranh chấp nhỏ. Ôn Tu chia sẻ phương pháp tiêu diệt sâu biến dị, đồng thời cũng ghi lại những kinh nghiệm mà người bên ngoài trải qua hoặc những gì cậu chứng kiến, phân loại và sắp xếp thành một hệ thống.
[... Hôm nay gặp một lính gác có năng lực kỳ lạ, anh ta hoàn toàn không sợ lửa...]
[... Lại phát hiện sâu biến dị rồi, mình và Bách Bạch Trần thành công bắt được một con, bây giờ chỉ cần dùng bản đồ tinh thần là bắt được chúng nó rồi... Nhưng mà kỳ lạ là sau khi bắt được nó một thời gian thì tinh thần lực của nó sẽ phân tán ra ngoài rồi chết... Vẫn chưa tìm được rốt cuộc chúng nó chui từ đâu ra...]
[... Nghe nói thành trấn phía Đông Nam có một dẫn đường có thể dự báo tương lai... Cô ấy nói số lượng lính gác dẫn đường sẽ ngày càng nhiều, sẽ hình thành một quần thể có quy mô lớn... Có trường học và căn cứ riêng... Mà tới lúc ấy thì sự tồn tại của lính gác và dẫn đường đã trở nên vô cùng phổ biến rồi...]
[... Kết cấu sơ bộ về căn cứ của dị năng giả đã hình thành rồi, bọn họ nói không biết lấy tên thế nào cho hay. Có người đề nghị tách lính gác và dẫn đường ra, có người lại bảo nên đặt chung một chỗ, không nên phân biệt đối xử... Rồi có lính gác nói không tìm thấy bạn đời, không biết có thể cung cấp dịch vụ xem mắt không...]
Ôn Tu cũng không biết chính những thứ cậu ghi chép này lại vô tình giúp đỡ rất nhiều dị năng giả lầm đường lỡ bước, cũng trở thành tư liệu tham khảo vô cùng quan trọng. Rất nhiều năm trôi qua, nó bị công đoàn dẫn đường tôn sùng làm bản ghi chép quý giá đầu tiên về dẫn đường và được truyền xuống cho những thế hệ sau.
Còn về Bách Trần, rất lâu say này hắn được chứng thực là lính gác hắc ám đời đầu tiên.
~END~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT