Ôn Tu chẳng hay biết gì, cứ thế ngủ say cho đến tận khi trời sáng mới tỉnh lại, hơn nữa còn ngửi thấy một mùi hương vị ngọt ngào tươi mát. Thoải mái quá...
Cậu bất giác lại gần nơi tỏa ra mùi hương, cho đến khi dựa vào lồng ngực của một người. Có gì đó không đúng lắm, đây không phải giường của mình! Ôn Tu đột nhiên bừng tỉnh, đối diện với khuôn mặt gần trong gang tấc của Bách Trần khiến cậu sợ tới mức ngồi bật dậy. Chuyện xảy ra tối qua như tua lại trong đầu cậu. Mình, mình hôn đáp lại Bách Trần... còn, còn vươn đầu lưỡi...
Ôn Tu vội vã muốn lùi về sau, không hề nhận ra mông đã dịch đến mép giường.
Lần này Bách Trần kịp thời vuon tay đỡ được Ôn Tu trước khi cậu rơi xuống đất: "Còn muốn rơi xuống lần nữa à?"
Ôn Tu lắc đầu, lại rơi xuống lần nữa không biết Bách Trần có nhào tới hay không. Nhưng rất kỳ lạ là sau khi trời sáng thì bầu không khí đó biến mất, ánh mắt Bách Trần nhìn cậu hình như cũng không còn sự dịu dàng của đêm qua. Là ảo giác ư?
Bách Trần nhanh chóng buông tay để Ôn Tu tự ngồi xuống.
Ôn Tu vẫn cảm thấy khác biệt quá lớn, cậu trộm nhìn một rồng một rắn đang quấn lấy nhau ngủ ở trong góc. Tiểu Lam Xà mơ màng mở mắt ra, sau khi bị tiểu Kim Long dùng thân thể cọ cọ một lát thì nó mới loạng choạng bò về phía Ôn Tu. Theo tinh thần lực mạnh dần của Ôn Tu thì kích thước của nó cũng đã lớn hơn trước, chiều dài cơ thể bằng khoảng cánh tay người trưởng thành, đã bằng với kích thước của một con rắn bình thường rồi. Cơ mà có lẽ do so sánh với tiểu Kim Long nên nhìn nó nhỏ vô cùng, Ôn Tu nhìn một màn này chẳng hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn vội vã xuống giường: "Em phải về rồi."
"Ừ." Bách Trần nhìn cậu không biết đang suy nghĩ gì.
"Đã xảy a chuyện gì vậy?"
Bách Trần thông báo: "Sắp tới em đừng đến đây nữa."
Ôn Tu hơi sửng sốt, lập tức hỏi: "Em đã làm sai chuyện gì sao?"
"Không phải." Bách Trần bật cười như đang cười cậu ngốc: "Em không nhận ra nồng độ pheromone trên người chúng ta đang tăng cao sao? Em có biết điều này có ý nghĩa gì không?"
Thảo nào vừa tỉnh dậy cậu đã ngửi thấy một mùi hương nồng đậm. Cậu suy nghĩ một lát ý của Bách Trần, chẳng mấy chốc đã hiểu ra, khuôn mặt cũng đỏ bừng lên. Là kết hợp nhiệt.
Ngoài ba mẹ nuôi ra thì Bách Trần là người thân thiết nhất với Ôn Tu. Hai người gần như luôn ở bên nhau, pheromone đã sớm dung hợp lại với nhau chặt chẽ không thể tách rời, dẫn tới kết hợp nhiệt chỉ là chuyện sớm muộn. Bách Trần đã giảng tất cả những kến thức liên quan đến dị năng giả cho Ôn Tu biết, nhưng hắn lại không nói kết hợp nhiệt chỉ xảy ra ở hai người yêu nhau và có độ phù hợp cao. Tuy cũng chỉ là suy đoán, không có chứng cứ thực sự nhưng dù sao hắn cũng từng gặp những lính gác dẫn đường khác rồi, pheromone của hắn không có phản ứng gì với bọn họ cả, có lẽ điều này có thể chứng minh giả thuyết trên.
Một khi kết hợp nhiệt xảy ra thì không có bất kỳ loại thuốc đặc trị nào, ít nhất là thời kỳ này của bọn họ vẫn chưa có.
"Nhưng mà..." Cái mà Ôn Tu lo lắng chính là cơ thể Bách Trần. Cậu chải vuốt tinh thần chỉ mới làm ở mặt ngoài, còn chưa xâm nhập đủ sâu để chữa trị tổn thương tinh thần của Bách Trần.
"Thân thể tôi tạm thời không có vấn đề gì, không cần lo lắng."
"Vậy cần tách ra bao lâu?"
Vấn đề này Bách Trần cũng không biết, nhưng tạm tách ra là cách có hiệu quả nhất. Có thể kết hợp nhiệt đương nhiên là tốt nhất, nhưng mà Ôn Tu chỉ vừa mới chấp nhận hắn thôi, mà hắn lại từng chịu tổn thương tinh thần, có lẽ rất dễ mất khống chế, hắn không dám chắc trong cả quá trình ấy bản thân sẽ không làm tổn thương Ôn Tu. Nghĩ đến đây, Bách Trần lại hiếm khi do dự. Mặc dù nói những gì xảy ra hồi bé khiến hắn không dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng từ tận đáy lòng hắn vẫn không hi vọng Ôn Tu ghét mình. Bách Trần nói ra một khoảng thời gian mà ngay cả chính bản thân mình cũng không chắc chắn: "Có lẽ khoảng một tuần."
Ôn Tu không hề nhận ra do dự trong lời nói của Bách Trần. Nếu chỉ là một tuần thì có lẽ Bách Trần vẫn có thể chịu đựng nhỉ?
Cậu túm tiểu Lam Xà lên, nghĩ một lát vẫn nói với Bách Trần: "Vậy nếu cần thì anh cứ gọi em nhé?"
"Được." Bách Trần đáp, ánh mắt nhìn theo bóng Ôn Tu rời khỏi nhà kho.
Đêm đến, Ôn Tu lại đúng giờ tỉnh dậy, mấy ngày nay đều dậy giờ này cậu đã quen rồi. Lần đầu tiên cậu không đến nhà kho, bỗng dưng cảm thấy không quen. Ổ rắn của tiểu Lam Xà nằm trên giường Ôn Tu, nó cảm nhận được động tác của Ôn Tu nên cũng chậm rãi mở mắt ra. Ôn Tu sờ đầu nó, trong lòng bảo nó ngủ đi. Tiểu Lam Xà nghe thấy lời không nói ra miệng của Ôn Tu, thế là từ từ nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Mà Bách Trần vốn tưởng tạm thời xa Ôn Tu thì mọi chuyện sẽ tốt hơn, nhưng không ngờ chỉ có một ngày không chải vuốt tinh thần hắn đã cảm thấy nóng lòng. Dường như hắn lại xuất hiện dấu hiệu thần du, các giác quan trong bóng đêm đều phóng đại đến mức lớn nhất, không ngừng đi tìm mùi hơng của Ôn Tu. Ôn Tu đã ngủ rồi, hô hấp cực kỳ ổn định, thỉnh thoảng sẽ xoay người. Nhưng cậu ngủ rất say, pheromone cơ thể tỏa ra dường như càng ngày càng nồng...
Bách Trần bị cảm giác dày vò. Ban đầu hắn tưởng mình đã quen rồi, nhưng không ngờ sau khi gặp Ôn Tu thì lại khó nhịn như vậy, dục vọng ần như muốn thoát khỏi sự giam cầm của lý trí, nó muốn xông ra ngoài xâm phạm chiếm hữu Ôn Tu mặc kệ mọi thứ.
Tiểu Kim Long nằm trên mặt đất gào thét nhưng không thoát được khỏi xích sắt, cũng đang nóng nảy bất an.
Bách Trần không có lựa chọn, hắn lại tăng thêm sức mạnh giam cầm tinh thần, cái này đủ để cố gắng mấy hôm nay của Ôn Tu mất sạch. Nhưng so với tổn thươn Ôn Tu thì hắn thà làm tổn thương chính mình...
Hai ngày trơi qua, sinh hoạt nhìn như có vẻ không khác gì người bình thường. Nhưng tới đêm ngày thứ ba, Ôn Tu ngủ cực kỳ không yên ổn. Cậu cảm nhận được hình như có người đang cầu cứu mình, đang kiềm chế vô cùng đau đớn. Dù không thấy rõ mặt của người đang cầu cứu kia nhưng cậu chắc chắn mình quen người đó, bởi vì mùi hương quen thuộc như vậy... Đúng rồi, là Bách Trần.
Ôn Tu chợt bừng tỉnh khỏi giấc mơ, mồ hôi nhễ nhại. Giấc mơ này thật đáng sợ, đáng sợ đến mức khiến cả người cậu rét run như bị đưa vào hầm băng.
Không, đây không phải là mơ.
Hình như cậu nghe thấy tiểu Kim Long đang gào thét, âm thanh này chỉ một mình cậu nghe thấy. Ôn Tu lại cố gắng cảm nhận trạng thái hiện tại của Bách Trần nhưng không cảm ứng được gì cả. Điều này quá bất thường, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi!
Ôn Tu túm lấy tiểu Lam Xà, chưa kịp thay quần áo đã vội chạy ra ngoài.
Đêm nay không có trăng, bóng đêm âm u lạnh lẽo giống như sẽ xảy ra chuyện xấu gì đó.
Ôn Tu không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn biết rốt cuộc Bách Trần có xảy ra chuyện gì không. Cậu chạy ất nhanh, cũng không giấu tiếng bước chân của mình. Cậu biết chắc chắn Bách Trần sẽ nghe thấy, chỉ mong sao Bách Trần không gặp chuyện gì xấu.
Ôn Tu đẩy cửa nhà kho ra chẳng chút o dự, bên trong vẫn đen như mực. Cậu không nhìn thấy nhưng vẫn bước vào trong, hơn nửa người chìm trong bóng tối.
Một mùi hương nồng đậm phả vào mặt khiến cậu hơi chóng mặt. Đây là... kết hợp nhiệt.
Lúc Ôn Tu nhận ra điều này thì cổ tay đã bị một nguồn lực nắm lấy, dùng sức kéo cạu vào bên trong nhà kho rồi ném lên giường. Sau đó cửa nhà kho bị đóng lại rất mạnh, chấn động đến mức ván gỗ đều rung.
"Bách Trần?" Ôn Tu bị ngã hơi đau. Cậu xoay người lại, nhìn thấy Bách Trần đứng trong bóng tối mang theo khí thế mạnh mẽ không ngừng tới gần mình.
Ánh mắt kia giống như muốn ăn thịt cậu vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT