Hơn mười hai giờ trưa, Lý Khinh Diêu vẫn còn đang đọc tài liệu tại văn phòng. Diêm Dũng gọi cô đi ăn cơm nhưng cô nói mình vẫn chưa đói. Trong phòng ngoại trừ cô ra thì vẫn còn hai ba người nữa.
Hơn một giờ, tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng, Lý Khinh Diêu đang cầm bút bỗng khựng lại. Cô ngẩng đầu nhìn thấy Trần Phổ cầm theo một tập tài liệu trong tay, nét mặt u ám đi về chỗ ngồi.
Lý Khinh Diêu nhìn anh không chớp mắt, nhưng hình như anh không hề để ý tới cô. Mỗi sợi tóc như đang tỏa ra khí lạnh. Anh vứt tài liệu lên bàn, kéo ghế ngồi phịch xuống, bật máy tính lên, không biết đang làm gì.
Lý Khinh Diêu cụp mắt, điện thoại cô báo có tin nhắn mới.
Châu Dương Tân: [Em ra đây một lát đi.]
Lý Khinh Diêu đẩy ghế ra sau rồi sải bước ra ngoài.
Đồng thời Trần Phổ cũng rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn theo bóng lưng mảnh mai của cô. Một lát sau, Trần Phổ thôi nhìn.
Châu Dương Tân nép trong góc tường vắng đợi Lý Khinh Diêu.
“Sao thế anh?” Lý Khinh Diêu hỏi, “Trần Phổ trông như muốn xé xác người ta đến nơi.”
Sắc mặt Châu Dương Tân cũng rất khó coi, anh ấy nói: “Gái Diêu ơi, nếu Đội trưởng nhà mình bị người ta bắt nạt, em có bảo vệ không?”
Gương mặt Lý Khinh Diêu bỗng chốc lạnh như tiền, “Ai?”
Châu Dương Tân sững sờ rồi cười: “Không ngờ em còn biết bênh vực người mình đấy! Không hổ là thành viên Đội hai chúng mình. Thực ra nói bắt nạt thì cũng không đúng, chỉ là…em biết rồi đấy, Đội hai chúng ta luôn là đội mạnh nhất trong toàn đại đội, các lãnh đạo cũng rất thích Trần Phổ. Nhưng trong buổi họp hôm nay, cậu ấy lại bị Đội một và Đội ba đè đầu cưỡi cổ. Chú Đinh cũng không giúp Trần Phổ. Nói chung, giờ chắc cậu ấy đang tức điên lên đấy.”
Hóa ra đội trưởng của các đội khác đều lớn tuổi hơn Trần Phổ, dày dặn kinh nghiệm. Dĩ nhiên bọn họ cũng không phải là những người bụng dạ hẹp hòi, bình thường mọi người phối hợp rất ăn ý. Trần Phổ tuổi trẻ tài cao, phá án giỏi, lại luôn được cấp trên khen ngợi nên trong lòng mọi người đều thấy hơi khó chịu.
Trong buổi họp hôm nay, sau khi các đội trưởng khác báo cáo xong kết quả công việc, Trần Phổ đã thẳng thẳn đưa ra ý kiến: Hướng Tư Linh vẫn còn là đối tượng tình nghi số một, có bốn điểm nghi vấn chính:
Thứ nhất, căn cứ vào kết quả điều tra mấy hôm nay, có thể suy đoán rất có thể Hướng Tư Linh đã bị La Hồng Dân xem như thịt cấm từ khi còn trẻ. Sau khi La Hồng Dân chết, toàn bộ tập đoàn rơi vào tay cô ta. Dù và vì tình thù hay là vì kinh tế, cô ta đều có động cơ gây án.
Thứ hai, Hướng Tư Linh từng tiếp xúc với tài xế Chương Siêu Hoa, nghi ngờ đã đi chuyến xe buýt đêm đến hồ Minh Nhã vào đêm xảy ra vụ án.
Thứ ba, vẫn chưa điều tra rõ nguồn gốc số tiền kếch xù mà Lộ Tinh nhận được trước khi vào làm việc tại tiệm mát-xa, rất có thể là giao dịch tiền mặt. Chưa thể xác định được đó là do Hướng Tư Linh mua chuộc hay do Lý Mỹ Linh đưa.
Thứ ba, trong lịch sử truy cập internet trên điện thoại và máy tính của Lộ Tinh và Lý Mỹ Linh, không tìm thấy thông tin tìm kiếm nào về tên tội phạm bị truy nã Tôn Đại Chí mà Lộ Tinh bắt chước cũng như không có thông tin liên lạc với các tay bán xe second-hand. Vậy, Lộ Tinh đã lấy những thông tin đó từ đâu?
Phát ngôn của Trần Phổ đã châm ngòi cho cuộc thảo luận sôi nổi.
Cuối cùng mọi người đi đến kết luận: Hai quan điểm đầu tiên hiện đều chỉ là suy đoán, chưa thể coi là bằng chứng. Hai quan điểm sau vẫn cần phải điều tra rõ ràng, nhưng đây đều là nghi vấn tập trung vào Lộ Tinh, không thể vì thế mà kết luận Hướng Tư Linh là đối tượng tình nghi.
Quan trọng nhất là khi Trần Phổ đưa ra giả thiết tối hôm đó Hướng Tư Linh đã di chuyển qua lại từ núi Ảnh Trúc đến hồ Minh Nhã để thực hiện vụ giết người, không ít người đã cười nhạo anh.
“Cậu suy luận thế thì giết một người chẳng khác nào đi thi ba môn phối hợp? Phi lý quá.”
“Hướng Tư Linh là một nữ doanh nhân, một người phụ nữ yếu đuối không thể nào hoàn thành nhiệm vụ giết người như vậy.”
“Dù giả thiết của cậu có lý, nhưng camera an ninh đâu quay được cô ta? Cô ta không đến hiện trường nên lập luận của cậu không có sức thuyết phục. Muốn biết cô ta có đồng phạm hay không, cứ bắt được Lộ Tinh là sẽ rõ thôi.”
“Anh Đinh, Lộ Tinh chính là đối tượng tình nghi số một. Còn Hướng Tư Linh không có thời gian lẫn động cơ gây án. Chúng ta có cần thảo luận thêm về khả năng mà Trần Phổ đưa ra không?”
Theo như miêu tả của Châu Dương Tân, những đội trưởng khác dù không nói lời cay đắng, nhưng vẫn không thiếu những câu bóng gió đá xéo.
Nói chung trước đây khi Trần Phổ còn đang phơi phới, anh cũng đã từng làm như vậy. Mọi người đều là đàn ông, ai mà chẳng có cái tôi.
Nhưng hôm nay Trần Phổ vẫn chịu đựng áp lực để đề xuất rằng mình sẽ tiếp tục điều tra theo hướng Hướng Tư Linh.
Ai ngờ Đinh Quốc Cường đã ngăn cản anh ngay lập tức.
Suốt quá trình mọi người tranh luận, Đinh Quốc Cường vẫn luôn cau mày. Không ai biết ông ấy có ủng hộ Trần Phổ hay là không nhưng ai cũng biết Trần Phổ là trò cưng của ông ấy. Hôm nay, Cục trưởng còn ngồi bên cạnh Đinh Quốc Cường. Vụ án này liên quan đến một doanh nhân nổi tiếng và gây ảnh hưởng xấu nên lãnh đạo thành phố đã hỏi thăm lãnh đạo cục mấy lần. Lãnh đạo cục thấy đã có nghi phạm và đầy đủ chứng cứ, vậy mà Trần Phổ lại nhảy xổ ra trình bày quan điểm khác, ông ấy đã nhăn mày nhăn mặt từ lâu.
Cuối cùng, Đinh Quốc Cường chọn mười người đắc lực, hôm nay sẽ lên đường đến Vân Nam bắt người. Trần Phổ cũng là một trong số đó.
“Tuân thủ mệnh lệnh, dốc hết toàn lực.” Đinh Quốc Cường nói với Trần Phổ.
Trần Phổ: “Rõ!”
Lý Khinh Diêu nghe Châu Dương Tân nói đến đây thì nhíu mày: “Anh ấy đi Vân Nam à? Thế còn em thì sao?”
Châu Dương Tân sững sờ, nghĩ bụng đội trưởng đi Vân Nam liên quan gì đến em? Trong đội vẫn còn vụ án khác cần điều tra mà? Ồ, dạo này Trần Phổ cứ dẫn cô ấy đi suốt, người mới thường hay phụ thuộc vào đồng nghiệp.
Anh ấy nháy mắt: “Chú Đinh lựa người, chắc chắn không đến lượt em đâu. Nhưng em đi hay không, Trần Phổ nói một câu là xong thôi.”
Lý Khinh Diêu vừa đến cửa văn phòng liền thấy Trần Phổ đã đi xuống tầng.
Cảm giác khó chịu trong lòng Lý Khinh Diêu lại trỗi dậy. Nhưng cô vẫn tức tốc đuổi theo.
Ban trưa nắng gắt, Lý Khinh Diêu vội chạy xuống, quên cả đội mũ. Cô bực dọc đưa tay che mắt, còn tên khốn Trần Phổ thì đi nhanh như bay cứ như có ma đuổi sau lưng. Trời nóng thế này, Lý Khinh Diêu thật sự không muốn chạy, nhưng cuối cùng cô vẫn phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp anh ở ngay dưới tầng nhà anh.
Trong lòng Lý Khinh Diêu đã bắt đầu phát cáu. Cô không tin Trần Phổ nhạy bén thế mà không nhận ra cô đang bám theo sau. Nhưng anh vẫn không quay đầu, cũng không dừng lại đợi cô. Dù hôm nay tâm trạng anh không tốt, cũng đừng bất lịch sự, bắt cô phải đuổi theo anh thế chứ.
Lý Khinh Diêu bỗng sửng sốt.
Trần Phổ luôn là một người rất lịch thiệp, ăn cơm thì kéo ghế cho cô, lên xe thì mở cửa cho cô, mua đồ uống cho cô khi ra ngoài điều tra, đi bộ luôn sóng vai cùng cô, mỗi lần về đến dưới nhà anh đều nhìn cô lên tầng rồi mới về. Nhưng mấy hôm nay, anh cứ như ăn phải thuốc nổ, lúc nổ lúc không, cũng không để ý đến cô.
Anh…cố tình lạnh nhạt với cô à?
Bắt đầu từ khi nào?
Thấy anh sắp lên tầng, Lý Khinh Diêu gọi: “Trần Phổ!”
Trần Phổ nắm tay vịn cầu thang cũ, dừng bước, quay đầu lại, nét mặt rất tự nhiên, “Có chuyện gì?”
“Anh sắp đi Vân Nam à?”
Anh gật đầu: “Bây giờ tôi đi soạn hành lý.”
Lý Khinh Diêu nhìn chằm chằm vào gương mặt lạnh lùng của anh, sống mũi cao thẳng, mí mắt hơi sụp xuống, là vẻ ngoài khó gần của anh khi đứng trước mặt người lạ.
“Còn em? Em đi Vân Nam được không?”
Anh nhìn cô, đôi mắt đen kịt như giếng nước lạnh lẽo trong đêm đen, “Chú Đinh không lựa em.”
Lý Khinh Diêu vô thức nghiến răng, “Anh không dẫn em đi được à?”
Anh cười, nói: “Đủ người rồi.”
Lý Khinh Diêu đã sắp tức điên bởi thái độ của anh, cô lạnh lùng nói: “Vậy em làm gì tiếp theo đây?”
Trần Phổ nhìn sang bên cạnh, nghiêm túc nói: “Sáng nay phía dưới nói có một thôn báo án giết người, xin phân cục hỗ trợ mà? Tôi đi công tác, Phương Giai sẽ phụ trách đội, em đi theo anh ấy đi.”
“Vậy không điều tra Hướng Tư Linh nữa sao?”
Lần này, ánh mắt Trần Phổ lại cực kỳ kiên định, “Bất kể họ nói gì, khi từ Vân Nam về, tôi sẽ tiếp tục điều tra. Em…cứ nghe theo lệnh cấp trên đã, đừng điều tra nữa.”
Lý Khinh Diêu: “Được.”
Cô quay người toan bước đi nhưng rồi đột nhiên dừng lại khiến trái tim Trần Phổ lại đập thình thịch.
Cô quay đầu, nhìn anh đầy nghi ngờ: “Có phải anh…”
Có phải…
Cô cắn môi, gương mặt căng thẳng, gò má ửng hồng. Cuối cùng cô vẫn không nói ra lời mình muốn nói.
Trần Phổ không thể nhìn thẳng vào mắt cô.
Ánh mắt cô sáng trong, bén như dao, nhìn thấu mọi thứ. Nếu để cô nhìn thấu, thì sau này anh còn mặt mũi nào làm đội trưởng của cô nữa?
Thế là, anh quay đầu nói: “Tôi thật sự rất gấp, không còn chuyện gì khác đúng không?”
Phía sau không ai trả lời, anh nhanh chân bước lên tầng.
Đến hai tầng cuối, Trần Phổ càng đi càng nhanh, bước ba bậc một lần, chạy một mạch lên nhà, đóng sầm cửa lại, rồi ném mạnh chìa khóa lên bàn uống nước. Anh nhắm mắt thở dài một hơi.
—Hết chương 83—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT