Cảnh sát Vân Nam gửi thông tin đến rất nhanh: Xác nhận chiều hôm qua Lý Mỹ Linh và Lộ Tinh đã có mặt tại một huyện ở biên giới của tỉnh Vân Nam. Sau đó, cả hai đã thuê xe đến một thị trấn gần biên giới và mất tích ở đó. Cảnh sát Vân Nam hiện đang khẩn trương tìm kiếm.

Phía cảnh sát cũng đã điều tra triệt để thông tin của Lộ Tinh:

Lộ Tinh quê ở một huyện nào đó ở ngoại ô Tương Thành, năm nay hắn ta hai mươi sáu tuổi, bố mẹ đều là công nhân bình thường. Trên Lộ Tinh còn có một người chị gái đã lập gia đình. Mấy năm trước, chị gái hắn ta từng báo cảnh sát vì bị chồng bạo hành, nhưng sau đó vụ việc không được giải quyết.

Năm năm trước, bố Lộ Tinh nghiện cờ bạc, ông ta vay tiền từ nhiều nền tảng cho vay trực tuyến và những người cho vay nặng lãi, số nợ lên đến hàng triệu. Nhà cửa cũng đã bán, bố mẹ hắn ta phải thuê một căn nhà cấp bốn xập xệ.

Đồng nghiệp cũ của Lộ Tinh kể, mỗi tháng lương đến tay là Lộ Tinh lại phải đi trả nợ, còn thường xuyên nhận được các cuộc gọi đòi nợ. Căn phòng trọ mà họ cùng thuê cũng đã bị những người đó chặn cửa vài lần, thậm chí còn bị tạt sơn đỏ. Hai năm ấy là khoảng thời gian đen tối nhất của Lộ Tinh.

Hơn ba năm trước, Lộ Tinh đột ngột thôi việc tại tiệm mát-xa cũ. Đồng thời, một số tiền lớn cũng được chuyển vào tài khoản hắn ta, đủ để thanh toán tất cả khoản nợ và lãi.

Tháng Mười cùng năm, chị gái Lộ Tinh ly hôn với chồng, đưa con đến sống trong một căn hộ nhỏ mới. Tiền mua căn hộ là Lộ Tinh chuyển cho chị gái.

Tháng Mười Một năm đó, Lộ Tinh bắt đầu làm việc tại tiệm mát-xa của Lý Mỹ Linh.

Người quản lý bị cảnh sát thẩm vấn ráo riết nên đã khai báo chi tiết chuyện mình giúp La Hồng Dân và Lý Mỹ Linh tuyển gái cho La Hồng Dân từ trong số những nhân viên mát-xa minh tinh. Nhưng bọn họ hành động rất cẩn thận, chủ yếu sử dụng tiền bạc và lợi ích để dụ dỗ các cô gái lên giường với La Hồng Dân chứ không dám sử dụng biện pháp cưỡng chế nào, vì họ cũng sợ bị tố cáo. Người quản lý khẳng định mọi chuyện đều được sự đồng thuận của hai bên, những cô gái này đều là nhân tình của La Hồng Dân. Khi cảnh sát gặp những nhân viên đó, có người ấp úng không chịu thừa nhận, số khác thì thẳng thắn thừa nhận mình được La Hồng Dân nuôi. Thế nên, chỉ dựa vào những bằng chứng này thì khó mà kết tội người quản lý và Lý Mỹ Linh.

Người quản lý không rõ Lý Mỹ Linh và Lộ Tinh mèo mả gà đồng từ khi nào. Sau khi hai người họ bên nhau một thời gian, Lý Mỹ Linh mới nói riêng với cô ta, chủ yếu là để tiện hành sự. Hơn nữa, Lý Mỹ Linh còn nghiêm khắc cảnh cáo cô ta tuyệt đối không được để La Hồng Dân và Hướng Tư Linh biết chuyện này.

Ngoài số trang sức đã phi tang, các nhân viên điều tra thuộc nhóm ba của Đinh Quốc Cường còn phát hiện một đoạn camera an ninh một tháng trước: Lộ Tinh đã lái chiếc xe van khả nghi ra khỏi bãi đỗ xe bỏ hoang.

Hiện tại đã xác định được động cơ, thời gian, địa điểm và phương tiện gây án của Lộ Tinh. Vết máu của nạn nhân và dấu vân tay của hắn ta trên trang sức chính là bằng chứng thép. Vụ án đã có bước đột phá lớn, Đinh Quốc Cường lập tức xin cấp và phát lệnh truy nã Lộ Tinh.

Cân nhắc đến việc nghi phạm đã chạy trốn đến biên giới, Đinh Quốc Cường dẫn các cảnh sát làm việc không ngừng nghỉ nhiều ngày tại tuyến đầu về Cục Cảnh sát nghỉ ngơi một lát và thông báo nửa tiếng sau sẽ triệu tập cuộc họp triển khai vụ án quan trọng. Tất cả các Trung đội trưởng và điều tra viên cốt cán đều phải tham gia.

Lý Khinh Diêu chưa có nhiều kinh nghiệm nên không cần tham gia cuộc họp lần này.

Lúc này đã là hơn Mười giờ sáng hôm sau. Sau khi nghe Châu Dương Tân báo cáo toàn bộ tiến triển của vụ án, trong lòng Lý Khinh Diêu đã có một dự cảm. E rằng bây giờ toàn đội đều cho rằng Trần Phổ và cô đang cố chấp làm một việc vô ích. Lý Khinh Diêu nghĩ thế nào thì hỏi Châu Dương Tân như thế.

Châu Dương Tân nghiêm túc nói: “Em đừng nghĩ như vậy. Tuy rằng bọn anh theo chú Đinh dầm mưa dãi nắng, quên ăn quên ngủ, làm việc ngày đêm, đạt được đột phá lớn đáng mừng, xác định được đối tượng tình nghi, mang lại ánh sáng cho vụ án phực tạp này, lại còn được lãnh đạo cục và thành phố khen ngợi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai dám chắc phương hướng điều tra của mình luôn luôn đúng? Hai người không có công lao cũng có khổ lao, đừng nản lòng đấy, hahaha.”

Lý Khinh Diêu: “…”

Châu Dương Tân là điều tra viên cốt cán nên lát nữa cũng phải tham gia cuộc họp. Lý Khinh Diêu đề nghị anh họp xong thì báo lại tình hình cho mình. Châu Dương Tân đồng ý ngay lập tức. 

Lý Khinh Diêu nhìn một vòng quanh văn phòng, không thấy Trần Phổ đâu.

Cún ngoan sẽ không chạy quá xa đâu.

Lý Khinh Diêu vòng qua vài nơi Trần Phổ thường lui tớ và nhanh chóng phát hiện ra Trần Phổ tại một cầu thang vắng người.

Anh đang đứng nghiêm chỉnh bên cửa sổ cầu thang, nhìn ra ngoài.

Rõ ràng gương mặt anh vô cảm, nhưng Lý Khinh Diêu lại có một linh cảm kỳ lạ: Lúc này Trần Phổ giống như một pho tượng đang trầm ngâm suy nghĩ. Nếu đặt một bông hoa sen vào lòng bàn tay anh, có lẽ anh sẽ biểu diễn tọa hóa cho bạn xem.

Cô đứng cách anh hai bước, pho tượng u sầu quay đầu nhìn cô rồi lại quay đầu đi,

Lý Khinh Diêu nói: “La Hồng Dân làm em nhớ đến một người.”

“Ai?”

“Cao Kế Xương.”

Cao Kế Xương đã vào tù. Tuy chỉ mới vài tháng trôi qua, nhưng cái tên này như đã rất xa vời.

Lý Khinh Diêu bỗng nhiên cảm thán: Có lẽ đây chính là con đường mà cảnh sát hình sự phải đi suốt đời. Dù những tên tội phạm có khiến người ta căm phẫn chấn động đến cỡ nào, thì sau một thời gian cũng bị những vụ án mới và tội ác mới che lấp. Vì vậy, họ chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, không thể quay đầu lại.

Lý Khinh Diêu ngồi xuống cầu thang. Nhưng trước khi ngồi, cô vẫn lấy hai tờ giấy lau trải phẳng lót mông.

Lý Khinh Diêu ôm đầu gối, nói: “Họ đều khiến em thấy ghê tởm. Trong mắt họ, những cô gái trẻ chỉ là những món đồ có thể lựa chọn ư? Bọn họ lợi dụng vị thế xã hội, chỉ cần một vài lời nói dối, tiền bạc, hoặc là tình yêu trên danh nghĩa là có thể ngang ngược tước đoạt thân xác và tự do của những cô gái đó.

Em biết có một số cô gái tâm tính không kiên định, dễ bị cám dỗ, nhưng lẽ nào hoàn toàn là lỗi của họ sao? Ai cũng từng lạc lối, non nớt rồi mới dần dần trưởng thành mà? Ở tuổi đôi mươi, thậm chí là mười mấy tuổi, thật xui xẻo khi gặp phải những kẻ như Cao Kế Xương và La Hồng Dân. Giờ đây một kẻ thì ngồi tù, một kẻ thì bị giết, nhưng trong xã hội còn bao nhiêu người như họ. nuôi dưỡng con thú dưới lớp mặt nạ đạo mạo tử tế? Trên bản tin đâu có hiếm?

Quan trọng là rất có thể họ còn nghĩ rằng mình đang ban ân huệ. Chính địa vị và tiền bạc đã trao cho họ quyền lựa chọn và chiếm hữu. Em nghĩ, có lẽ thứ thật sự hủy hoại những cô gái đó chính là chủ nghĩa tôn thờ vật chất tràn lan, tư tưởng gia trưởng truyền thống và quan niệm đáng xấu hổ về việc hạ thấp phụ nữ.

Ngoại trừ suy luận vụ án, đây là lần đầu tiên Trần Phổ nghe Lý Khinh Diêu trình bày dài dòng như vậy về một vấn đề, một hiện tượng. Thực ra cô rất ít khi chia sẻ suy nghĩ của mình với người khác, bao gồm cả anh.

Trần Phổ chống một tay lên bệ cửa sổ, nghiêng người nhìn cô. Nét mặt cô rất bình tĩnh. Anh nghĩ, có lẽ cô thật sự đã bị những tên đàn ông đáng ghét đó chọc giận.

Anh nghĩ ngợi rồi nói: “Không cần phải tức giận. Dù có bao nhiêu tên, gặp một tên thì bắt một tên.”

Lý Khinh Diêu quả thực không phải là người thích phân tích và chia sẻ quá nhiều suy nghĩ trong lòng. Hôm nay khi ngồi xuống trò chuyện cùng anh, thực ra cũng chỉ định đánh lạc hướng sự chú ý của Trần Phổ. Chỉ là cô nói mãi nói mãi, dần dà lại thấy giận thật. Nhưng câu trả lời dứt khoát của Trần Phổ lại khiến cô cảm thấy được an ủi.

Lát nữa anh phải đi họp, rất có thể sẽ mệt mỏi chán chường, mà cô lại không thể ở bên động viên.

Cô nghĩ, chắc cũng chỉ có đàn ông như Trần Phổ mới đưa ra câu trả lời như vậy.

Lý Khinh Diêu mỉm cười.

Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ nhuộm màu vàng óng lên tóc mai anh. Ánh mắt Lý Khinh Diêu lướt từ tóc mai bên tai anh đến xương bả vai, rồi phần eo thon giấu dưới chiếc áo phông rộng thùng thình. Dù cách một lớp vải cũng vẫn cảm nhận được sức mạnh dẻo dai ẩn nhẫn bên trong anh.

Ấy vậy mà trong khoảnh khắc này, anh lại im lặng đến lạ.

Lý Khinh Diêu im lặng thu hồi ánh mắt lén lút. Cô tiếp tục nói: “La Hồng Dân tuyển phi ngay tại tiệm mát-xa, nếu ông ta có thể ngó lơ một người đẹp như Hướng Tư Lăng thì em chặt đầu xuống làm bóng cho anh đá.”

Sao hôm nay cô nói chuyện lạ lùng thế? Nói toàn là những thứ trời ơi đất hỡi. Trần Phổ nhíu mày, nhưng lại không muốn tán gẫu trêu chọc cô như trước kia, nên vẫn tiếp tục giữ im lặng.

Lý Khinh Diêu nhìn chằm chằm vào đôi mày nhíu lại của anh và cả gương mặt rắn như thép, nghĩ bụng hình như Trần Tiểu Phổ còn chán chường hơn cô tưởng. Dù sao hai người cũng đã nỗ lực rất nhiều cho vụ án này. Thật ra, khi biết tin tám camera an ninh không quay được Hướng Tư Linh, cô cũng rất bất ngờ và thất vọng. Nhưng cô chỉ đi theo anh, Trần Phổ mới là người phải chịu trách nhiệm.

Khi an ủi một người, Lý Khinh Diêu luôn đi thẳng vào vấn đề, đối diện với mâu thuẫn và giải quyết vấn đề, cô sẽ không bao giờ nói những lời hoa mỹ sáo rỗng.

Cô hỏi: “Nhưng Hướng Tư Linh chưa từng đến hiện trường, lẽ nào những giả thiết của chúng ta đều sai, hoặc là sai một phần? Cô ta thật sự không liên quan đến vụ án này? Hay là cô ta thông đồng với Lộ Tinh, cô ta lên kế hoạch, còn anh ta ra tay?”

Trần Phổ trả lời: “Đây cũng là điều tôi chưa hiểu được. Rõ ràng cô ta đã lên xe buýt rồi, nhưng tại sao lại không đến hiện trường? Vậy cô ta đi đâu? Dù phía thầy đã tìm được rất nhiều bằng chứng chứng minh Lộ Tinh là hung thủ, nhưng tôi nghĩ vụ án này vẫn còn rất nhiều điểm đáng ngờ, tôi sẽ nêu ra trong cuộc họp sắp tới.”

Úi chà, vẫn còn tinh thần đấu tranh đấy chứ?

Lý Khinh Diêu yên tâm rồi, cô cảm thấy Trần Phổ không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy. Cô đứng dậy vỗ vai anh, nói: “Cố lên, Đội trưởng tuyệt vời nhất!” Lý Khinh Diêu dừng một lát, rồi tiếp tục nói: “Dù thế nào, em vẫn luôn ở bên cạnh anh.”

Trần Phổ ngẩng đầu cười, nhưng vẫn không nhìn thẳng vào mặt cô, anh nói: “Cảm ơn em. Em vào trong đi, tôi ngồi đây một mình suy luận thêm lát nữa.”

Lý Khinh Diêu chớp mắt.

Tại sao anh muốn suy luận một mình? Mấy hôm nay ngày nào anh cũng suy luận cùng cô mà?

Anh lén lút trưởng thành từ bao giờ nhỉ? Trần Phổ, dạo này anh cũng to gan đấy chứ?

Nhưng cô chợt nghĩ, có phải anh đang thấy mất mặt không? Tuy rằng Lý Khinh Diêu không hài lòng, nhưng cô vẫn cho anh không gian riêng. Cô nói “được”, rồi rời khỏi cầu thang.

Khi cô đi được mấy bước, Trần Phổ mới quay đầu dõi theo bóng lưng cô. Ánh mắt anh sâu hun hút, nét mặt trầm ngâm.

—Hết chương 82—

(*) Tọa hóa (坐化): Tín đồ Phật Giáo ngồi ngay ngắn, an nhiên mà chết, gọi là tọa hóa. Thuật ngữ này thường xuất hiện trong các thư tịch Phật Giáo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play