Vừa ngồi xuống, Trần Phổ lập tức quan sát xung quanh, phát hiện trong xe không lắp camera. Tất cả xe buýt trong thành phố đều được lắp đặt đồng bộ, nhưng đây là xe buýt thị trấn chứ không phải xe buýt chính quy. Còn vài phút nữa xe mới xuất phát, tài xế cúi đầu xem điện thoại.
Trần Phổ gõ vài chữ trên điện thoại và đưa cho Lý Khinh Diêu xem.
[Nói khéo, bảo Hướng Tư Linh là chị họ em.]
Lý Khinh Diêu: [Không để lộ thân phận?]
Trần Phổ: [Cứ cẩn thận trước đã.]
Lý Khinh Diêu ngẫm nghĩ một hồi rồi cởi chiếc áo phông nam ảnh hưởng đến hình tượng xuống, rồi đổi giọng nũng nịu, “Đại Vỹ à, trả anh nè, em hết lạnh rồi.”
Trần – Đại Vỹ – Phổ: “…Ừ.”
Lý Khinh Diêu ngó nghiêng xung quanh, bĩu môi nói: “Chị em bảo chỗ này vui lắm, em thấy cũng bình thường thôi. Buổi tối đến cả một chiếc taxi cũng chả có. Chú ơi, chú là người vùng này ạ? Lâu này chú chạy tuyến này à?”
Bác tài mỉm cười quay đầu trả lời: “Đúng rồi, tối nào tôi cũng chạy. Hai cô cậu không phải người ở đây đúng không? Tôi chưa từng gặp hai cô cậu.”
Lý Khinh Diêu mỉm cười, đánh yêu Trần Phổ rồi nói: “Cũng tại bạn trai cháu hết, chẳng chịu lên kế hoạch kỹ lưỡng gì hết. Tụi cháu cũng chẳng định ở lại đây đâu, tại mai anh ấy còn phải đi công tác nữa. Ai dè buổi tối không có xe xuống núi, chúng cháu đành phải đạp xe đạp xuống, mệt xỉu ấy! Giờ lại phải tranh thủ về ngay trong đêm.”
Trần Phổ ngây như phỗng, sau đó nói: “Ừ ừ, tất cả đều tại anh.”
Bầu không khí lạnh lẽo trong xe trở nên ấm áp. Tài xế quay sang nói chuyện với hai người, bảo là chỗ này vui lắm, rất nhiều người đến cắm trại ngủ lều và ngắm sao. Hai người mà không ngủ lại thì chắc chắn chẳng có gì thú vị cả.
Lý Khinh Diêu đột nhiên “á” một tiếng làm mọi người giật mình. Cô nói: “Cháu nhớ ra rồi. Lần trước chị cháu hình như cũng đi xe về lúc 10 giờ hơn, không biết chừng cũng đi xe chú đấy. Chú cháu mình có duyên quá chừng!”
Tài xế vừa cười vừa nói: “Chắc chắn là tôi rồi. Tối nào chúng tôi cũng chạy ba ca, mỗi ca một người. Tôi ngày nào cũng 10 rưỡi lái xe từ đây vào thành phố, đến 5 giờ lại quay về.”
Lý Khinh Diêu gác tay lên lưng ghế tài xế, tự tin nói: “Thế chắc chắn chú vẫn còn nhớ chị cháu đấy. Bởi vì chị cháu xinh ơi là xinh luôn. Tối thứ Bảy hai tuần trước, chú còn nhớ không?”
Tài xế sửng sốt, ánh mắt đảo nhanh qua gương mặt hai người. Trần Phổ cúi đầu xem điện thoại cứ như không hứng thú với cuộc trò chuyện của hai người còn Lý Khinh Diêu thì ngây thơ đơn thuần.
Tài xế quay đầu lại, nhìn đồng hồ rồi nói: “Tôi không nhớ. Hai cô cậu ngồi yên nhé, thắt dây an toàn vào, chúng ta đi thôi.” Ông ta đạp chân ga, chiếc xe nổ máy xuất phát.
Lý Khinh Diêu không tin, “Không thể nào. Tối thứ Bảy hai tuần trước cũng vào khoảng giờ này chị gái cháu đi xe đạp xuống đây. Chị ấy còn khen chú lái giỏi nữa, cả chuyến xe chắc chỉ có mỗi vài hành khách, mà sao chú lại không nhớ ạ?”
“Tôi thật sự không có ấn tượng.” Tài xế nói.
Lý Khinh Diêu có vẻ không phục, “Thế để cháu nhắn tin hỏi chị ấy, chẳng nhẽ cháu nhớ nhầm à nhỉ? Chị cháu đi đâu cũng khiến người ta phải ngoái nhìn đấy.”
Cô cúi đầu giả vờ gõ chữ trên điện thoại. Trần Phổ ngước mắt nhìn gương chiếu hậu, thấy tài xế cũng đang quay lại nhìn, anh nói với giọng khó chịu: “Đêm hôm rồi, làm phiền chị họ em làm gì?”
Lý Khinh Diêu: “Anh yên đi. Á! Chị em trả lời rồi. Chị ấy bảo hôm đấy chị ấy đeo khẩu trang và đội mũ, chú có nhớ không ạ? Buổi tối ít ai đeo khẩu trang và đội mũ lắm, chị gái cháu xinh đẹp nên chắc đội mũ đeo khẩu trang để đảm bảo an toàn khi đi xe một mình.”
Tài xế vẫn thản nhiên trả lời: “Tôi đã nói rồi, không nhớ thì là không nhớ.”
“Không thể nào.” Lý Khinh Diêu lẩm bẩm, “Á, chị cháu lại gửi thêm một tin nhắn. Chị ấy nói trước đây từng đi xe chú vài lần, đều là vào khoảng thời gian này và đều đội mũ đeo khẩu trang. Chị ấy còn bảo cháu hỏi thăm chú nữa nè, chị ấy vẫn nhớ chú đấy.”
Tài xế nói: “Cô gái à, tôi thật sự không nhớ rõ. Già rồi nên trí nhớ kém, cô xin lỗi chị gái cô giúp tôi nhé.”
Lý Khinh Diêu nói: “Không sao, không sao đâu ạ, chú đừng để tâm. Cháu ngồi xe chán quá nên mới tán chuyện cùng chú thôi. Tình cờ chị cháu bảo cũng từng đi xe chú, cháu cứ tưởng chị ấy quen biết chú nên mới hỏi vui vài câu.”
Tài xế không nói chuyện nữa.
Trần Phổ thỏ thẻ, “Thôi, đừng lúc nào cũng so đo với chị họ em nữa. Chị ấy có xinh đẹp, giàu có đến đâu thì cũng chỉ là họ hàng, không liên quan gì đến chúng ta. Em đừng cứng đầu nữa.”
Lý Khinh Diêu: “Anh mới cứng đầu ấy! Anh nói thế hóa ra em là người nhỏ nhen à? Ai ghen tị với chị ấy? Thôi được rồi, em không nói nữa đâu.”
Trần Phổ lại dỗ dành đôi câu, Lý Khinh Diêu mới tươi vui trở lại. Lát sau, cô nói cô mệt rồi, hai người không nói chuyện nữa, cúi đầu xem điện thoại. Trần Phổ lại ngước mắt nhìn, tài xế vẫn bình tĩnh nhìn thẳng về phía trước lái xe.
Đường vẫn còn dài.
Trần Phổ vỗ vai cô, ra hiệu ngồi lùi lại hai hàng ghế. Hai người ngồi xuống phía sau, Trần Phổ nhìn gương chiếu hậu, tài xế cũng ngoái đầu nhìn. Lúc này Lý Khinh Diêu bỗng phì cười, nũng nịu nói: “Đừng mà anh…”
Tài xế vội vã nhìn sang chỗ khác.
Trần Phổ không khỏi nể phục cô, anh ngồi dựa lưng vào ghế và giơ ngón cái lên.
Lý Khinh Diêu “hừ” một tiếng.
Trần Phổ nói nhỏ: “Cũng may hồi mới tới em không chọn nhân cách này.”
Lý Khinh Diêu nhướng mày.
“Nếu không chắc tôi rời Đội ngay ngày đầu tiên quá.”
Lý Khinh Diêu nhịn cười.
Hai người im lặng. Mặc dù đã giữ khoảng cách với tài xế và có lẽ ông ta chỉ nghĩ hai người đang thân mật, những rõ ràng bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để tiếp tục bàn luận về vụ án.
Lý Khinh Diêu nhắn cho Trần Phổ: [Tài xế này đang nói dối.]
Trần Phổ: [Ông ta quen Hướng Tư Linh.]
Trần Phổ soạn một tin nhắn, gửi những thông tin mình vừa nhìn thấy trên bằng lái xe đặt trước xe cho Đinh Quốc Cường: [Chương Siêu Hoa, nam, 53 tuổi, người thị trấn núi Trúc Ảnh, tài xế lái xe buýt ca đêm, biển số xe XIANG – AXXXXX, điều tra thông tin chi tiết bao gồm của quan hệ của ông ta và Hướng Tư Linh. Thầy ơi, gấp!]
Đinh Quốc Cường trả lời rất nhanh: [Đã biết, thưa sếp Trần.]
Trần Phổ cười, để điện thoại xuống. Lý Khinh Diêu cũng đã nhìn thấy nội dung tin nhắn. Trần Phổ nhìn cô, nói nhỏ: “Đợi tin nhắn.”
Xe vẫn chưa rời khỏi vùng núi, đường núi quanh co ngoằn ngoèo, lắc lư dữ dội. Lý Khinh Diêu tạm thời rảnh rỗi, lực chú ý phân tán nên năm giác quan cũng nhạy bén trở lại. Cô ngửi thấy trên xe có mùi hôi, là mùi mốc của đồ lâu ngày không giặt pha lẫn với mùi dầu hỏa, mồ hôi và thức ăn ôi thiu. Hơn nữa xe lại lắc lư liên tục, chẳng mấy chốc gương mặt của Lý Khinh Diêu đã tái nhợt, buồn nôn.
Cô quay sang hỏi: “Hôi thế mà anh không ngửi thấy à?”
“Hơi hơi, tôi vẫn ổn.”
Lý Khinh Diêu: “Ổn chỗ nào?”
Xe đi được một quãng xa mới thấy một ngọn đèn đường. Ánh đèn đường mờ tối, Trần Phổ nhìn cô rồi đặt tay lên vai cô, “Em khó chịu à?”
“Ừ.”
Trần Phổ ôm cô hoàn toàn chỉ là phản xạ có điều kiện. Thấy nữ vương không gạt tay mình ra, người yếu như liễu rủ, con tim anh đập như trống bỏi, lòng bàn tay nóng ran. Trần Phổ chỉ cảm thấy bờ vai cô vừa mềm vừa thon, nghĩ bụng không ngờ cô mảnh dẻ thế này mà lại ẩn chứa sức mạnh phi thường.
Trần Phổ tìm đủ mọi cách an ủi cô, anh nói bằng chất giọng trầm thấp, “Chuyện này thì có là gì. Hồi xưa tôi và anh trai em còn từng trốn trong thùng rác cơ, loại thùng rác công cộng to tướng ấy. Chúng tôi phải núp trong đó theo dõi nghi phạm. Nói cho em biết, cái mùi đấy mới kinh khủng. So với mùi đó thì mùi hôm nay đã thơm lắm rồi đấy. Sau này em trải nhiều rồi sẽ quen thôi, đừng có ngửi nó cũng đừng nghĩ về nó nữa. Em nói chuyện với tôi đi, nghĩ về chuyện khác là được, tập dần sẽ quen thôi.”
Lý Khinh Diêu nghe mà mặt ngày càng tái mét. Tên ngốc này rốt cuộc đang an ủi hay hù dọa cô đây?
Lý Khinh Diêu hất tay anh ra, lạnh lùng nói: “Anh nhớ kỹ cho em. Đừng bao giờ, đừng bao giờ sắp xếp cho em nhiệm vụ thế này!”
Trần Phổ bật cười: “Được được được, đảm bảo không sắp xếp.” Anh lại sờ vai cô, nói rất nghiêm túc: “Nếu thấy mệt thì cứ dựa vào người tôi một lát, anh em đồng chí với nhau, không sao cả.”
Ánh sáng quá mờ, xe lại rung lắc dữ dội nên Lý Khinh Diêu không nhìn rõ được biểu cảm của Trần Phổ. Cô chỉ nhìn thấy những đường nét góc cạnh và thanh thoát trên gương mặt anh và cả bờ vai rộng suôn thẳng.
Ngón tay anh lại nắm nhẹ bờ vai cô, không nói một lời. Trong bóng tối, đôi mắt anh dõi theo cô.
Lý Khinh Diêu mỉm cười, cô tựa vào vai anh, cô áp cả gương mặt vào lồng ngực anh chứ không phải mình gáy. Lý Khinh Diêu ngửi mùi mồ hôi thoang thoảng trên chiếc áo phông của anh, cảm nhận được làn da và cơ bắp rắn chắc dưới lớp vải mềm. Lý Khinh Diêu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không còn ngửi thấy mùi hôi trên xe.
Lồng ngực Trần Phổ như bị hóa đá, đôi chân dài đè lên chiếc ghế chật hẹp. Một tay anh giữ vai cô, tay kia giữ chặt lưng ghế phía trước. Mấy giây sau anh mới cúi đầu, nhìn cái đầu xinh đẹp đang tựa vào lồng ngực mình.
Lý Khinh Diêu cọ cọ mặt, lẩm bẩm đánh giá: “Trần Tiểu Phổ, cơ ngực anh không đùa được đâu.”
Trần Phổ cười khẽ, ngập ngừng nâng một bàn tay phủ lên gáy cô. Tóc cô vô cùng mềm mại, khác hẳn với chất tóc đàn ông. Năm ngón tay Trần Phổ nhẹ nhàng luồn vào mái tóc ấy, vuốt thật nhẹ nhàng.
Một lát sau, Lý Khinh Diêu mới phản ứng, “Thả tay ra ngay.”
Trần Phổ không lên tiếng, tay cũng giữ im.
“Thế em không dựa nữa.” Cô giả vờ ngẩng đầu lên.
Tay Trần Phổ ấn đầu đầu cô trở lại vị trí cũ, thì thầm: “Sao em nhỏ nhen thế?” Cuối cùng, anh chậm rãi buông tay, ngả người ra sau tựa lưng vào ghế để cô dựa thoải mái hơn.
“Ngủ một lát đi.” Anh nói, “Tôi trông cho.”
“Nãy anh lái xe nên chưa ngủ, cứ để em trông cho.” Lý Khinh Diêu chợt nhớ ra chuyện này, ai dè vừa mới ngẩng đầu, anh đã chẳng nói chẳng rằng ấn đầu cô về chỗ cũ.
“Ngồi yên.” Anh nói, “Giờ tôi không buồn ngủ, thật đấy.”
Đến lượt Lý Khinh Diêu im lặng.
Sau đó, Lý Khinh Diêu tuy mơ mơ màng màng nhưng chưa hoàn toàn ngủ say. Khi Trần Phổ vừa vỗ nhẹ cô liên mở mắt, đập vào mắt cô là đôi mắt tĩnh lặng của anh, sau đó là màn đem đen như mực ngoài cửa sổ. Cám thấy cánh tay ôm eo mình đã buông ra, cô ngồi thẳng dậy làm như không biết gì, hỏi nhỏ: “Đến rồi à?”
Trần Phổ gật đầu, gọi to: “Bác tài, dừng xe, chúng tôi xuống xe.”
Tài xế lại nhìn gương chiếu hậu rồi dừa xe tại trạm dừng bên lề đường: Đường Hoàn Hồ Đông.
Trần Phổ dẫn Lý Khinh Diêu ra ngoài. Đến cửa xe, anh cười nói: “Bác tài, xe bác chạy chậm quá. Cháu tưởng xe buýt đêm chạy nhanh lắm chứ. Đi từ núi Ảnh Trúc đến đây mà mất tận 2 tiếng 20 phút.”
Tài xế trả lời cộc lốc, “Xe cũ, không chạy nhanh được. Hai cô cậu có xuống không?”
Hai người nhanh chân xuống xe, đứng tại trạm xe buýt. Lý Khinh Diêu nhìn đồng hồ: 00:52.
Trước đó cô đã tra trên bản đồ chỉ đường. Chạy xe từ núi Ảnh Trúc đến khu vực hồ Minh Nhã nếu không kẹt xe thì khoảng 1 tiếng rưỡi là đến. Hôm đó Hướng Tư Linh đi đúng vào chập tối, nhiều người lái xe ra ngoại thành chơi, tắc đường nên cô ta phải mất hai tiếng mới tới nơi.
Thông thường, xe buýt chạy chậm hơn xe ô tô cá nhân. Nhưng xe buýt đêm hường dừng ít hơn, đường xá thông thoáng nên xe chạy với tốc độ rất nhanh, thậm chí có thể nhanh hơn tốc độ xe ô tô cá nhân vào ban ngày. Thế nhưng tài xế này lại lái chậm hơn ban ngày gần một tiếng. Lý Khinh Diêu nhớ lại, quả thật từ lúc lên xe tài xế đã chạy rất chậm.
Trần Phổ lấy điện thoại ra gọi cho một người quen ở phòng cảnh sát giao thông, “Chú Lý, phiền chú giúp cháu một việc liên quan đến vụ án mạng đang được điều tra. Chú giúp cháu theo dõi một chiếc xe buýt tầm trung, biển số xe: XIANG – AXXXXX, xem xem từ trạm Hoàn Hồ Đông đến trạm cuối cùng với quãng đường còn lại 1/3 thì mất bao lâu. Nếu dưới 50 phút thì bắt cả người lẫn xe cho cháu.”
Anh cúp điện thoại, nhìn Lý Khinh Diêu, đột nhiên giơ tay xoa đầu cô, trong mắt hiện lên nụ cười mệt mỏi: “Thông minh ơi, cuối cùng con hồ ly đó đã lòi đuôi rồi.”
—Hết chương 71—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT