Sáng hôm sau, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu gặp nhau đều tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, dường như đã quên sạch câu chuyện khó xử và rạo rực tối qua. Hai người đều tập trung thảo luận vấn đề công việc, không ai nhắc đến chuyện bên lề. Cứ thế, hai người nhanh chóng lao vào công việc căng thẳng.
Trong lòng Trần Phổ âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cái chết của La Hồng Dân vẫn gây ra xôn xao trong giới kinh doanh Tương Thành. Vì vậy, khi họ hẹn gặp ba doanh nhân, mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, đối phương đều sẵn lòng hợp tác điều tra.
Người đầu tiên họ gặp là Ngô Húc, Tổng giám đốc Tập đoàn Hưng Giai Ức. Ông ta và La Hồng Dân là bạn cũ, ngày xưa hai người cùng nhau kinh doanh thép, sau này lại cùng nhau đầu tư bất động sản. Mãi về sau, La Hồng Dân chuyển sang lĩnh vực giáo dục trực tuyến, còn Ngô Húc vẫn tiếp tục đầu tư bất động sản.
Những năm gần đây, bất động sản không khởi sắc. Nghe nói hai năm trước, Ngô Húc gặp phải khó khăn nghiêm trọng nên đã mượn tiền La Hồng Dân quay vòng vốn, tin tưởng với tình bạn lâu năm của hai người, La nhất định sẽ giúp đỡ. La cũng đồng ý ngay khiến Ngô Húc cũng đỡ lo, vô cùng biết ơn La.
Nhưng khi đến lúc lấy tiền, La Hồng Dân khi thì đi công tác, khi thì không liên lạc được. Đến cuối cùng, không thoái thác được nữa, La áy náy nói với Ngô Húc trước đây ông ta có một khoản đầu tư, tưởng rằng có thể kiếm được một khoản để cho Ngô Húc vay nhưng không ngờ giờ lại thua lỗ, công ty cũng khó khăn về mặt tài chính, thực sự là lực bất lòng tâm.
Ngô Húc giận tím mặt, hai người trở mặt từ đó.
Từ ấy về sau, hai người gặp nhau đều không được vui vẻ, không thèm nể mặt nhau. Sau này, vì một dự án đầu tư, họ còn cãi nhau ầm ĩ ngay trước mặt mọi người. Người trong giới kinh doanh đều biết quan hệ tồi tệ giữa hai người.
“Tại sao La Hồng Dân phải làm như vậy? Không muốn cho vay thì thôi.” Lý Khinh Diêu nói.
Ngô Húc cười, nói: “Người đã chết rồi, tôi vốn không muốn nói thêm. Nhưng đồng chí cảnh sát đã hỏi nên tôi phải nói thật. Tôi cũng về sau mới biết, lão La là người thế nào. Khi mới tiếp xúc với ông ta, sẽ cảm thấy ông ta thông minh, có năng lực, ôn tồn lễ độ, cũng rất nghĩa khí, đáng tin cậy. Nhưng thực ra ông ta rất trọng sĩ diện, con người cũng tinh ranh, tính toán lợi ích rõ ràng, không đối xử với mọi người thật lòng thật dạ.”
Hồi ấy ai cũng biết chúng tôi thân thiết với nhau. Ông ta không muốn cho vay tiền, nhưng cũng không muốn mất mặt, nên cứ trì hoãn. Trì hoãn đến sau này rồi lại nói lực bất tòng tâm, như vậy ông ta cũng có lý do để giải thích, mà vẫn giữ được mặt mũi, chứ không quan tâm tôi sống chết thế nào. Nói chung tôi đoán ông ta nghĩ thế đấy.”
Trần Phổ lại nói bóng nói gió, hỏi thăm hành tung của Ngô Húc vào ngày La Hồng Dân bị sát hại. Nhưng là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm, có mấy ai không ranh? Ngô Húc nở nụ cười, nói: “Anh cảnh sát, tôi biết anh muốn chứng thực điều gì. Quan hệ giữa tôi và lão La không tốt, nhưng nói thẳng, làm ăn với nhau, người ta không muốn cho mượn tiền, lại còn chơi anh một vố. Anh ngoài việc tức trong bụng, hận mình nhìn lầm người, thì cũng không thể cưỡng cầu.
Sau này chúng tôi có xích mích vài lần, cũng chỉ là không nể mặt nhau nữa thôi, chỉ là xung đột cạnh tranh kinh doanh bình thường. Tôi không đời nào giết người vì chuyện này. Thực ra loại người như La Hồng Dân không đáng nói, bao nhiêu năm lăn lộn trên thương trường, tôi còn gặp những người bất tín, xấu xa hơn cả ông ta. Không thể nào so đo với từng người, làm giàu cho bản thân mới là việc chính đáng.”
—
Người thứ hai họ gặp là Trịnh Thụ Hoài 49 tuổi, Phó Tổng Giám đốc Công ty Cự Năng Đường. Nếu Ngô Húc ôn hòa và cẩn trọng, thì Trịnh Thụ Hoài tính tình cứng rắn hơn nhiều.
Công ty Cự Năng Đường cũng hoạt động trong lĩnh vực giáo dục trực tuyến, hai công ty thường xuyên tranh giành khách hàng, tài nguyên và địa bàn. Tháng Mười năm ngoái, hai công ty con của hai công ty đã xảy ra ẩu đả tập thể, hai mươi mấy người bị đưa về đồn cảnh sát để giáo dục, còn lưu lại hồ sơ vụ án.
Trịnh Thụ Hoài cao to cường tráng, tuy mặc áo sơ mi quần Tây nhưng trông vẫn rất hung dữ, khí thế mạnh mẽ. Ông ta nói: “Tôi nghĩ, La Hồng Dân này làm việc quá tuyệt tình, chắc chắn đã đắc tội rất nhiều người, không chừng là bị kẻ thù nào đấy giết chết.
Ban đầu, hai công ty chúng tôi phát triển như nhau, tuy rằng là đối thủ cạnh tranh, nhưng vẫn bình yên vô sự. Nhưng lão lại cứ muốn vượt mặt chúng tôi, để đứa con gái riêng của lão, mẹ kiếp, một đứa con riêng của vợ mà làm như công chúa thật ấy, giang hồ gọi là mỹ nhân xà thì phải? Chuyên đối đầu với chúng tôi, chúng tôi tung ra gói ưu đãi, công ty của họ nhất định sẽ làm một gói tương tự rẻ hơn, chúng tôi móc nối với các đơn vị liên quan, bọn họ nhất định sẽ thò chân vào giành tài nguyên. Thậm chí còn cử nhân viên đến địa bàn của chúng tôi cướp khách hàng, đúng là cướp khách không nể nang gì.
Mấy năm nay, công ty chúng tôi giảm 10% doanh thu, 10% đấy, có thể nuôi sống biết bao nhân viên! Mọi người đều lăn lộn cùng một thị trường, ai mà chẳng biết dĩ hòa vi quý. Nhưng chắc La Hồng Dân thấy công ty chúng tôi không có chỗ dựa vững chắc, nên muốn dồn chúng tôi vào đường cùng. La Hồng Dân quá tự đại, không có trách nhiệm xã hội, không có đạo đức. Anh cảnh sát, tôi nói vậy không phải vì ác cảm cá nhân đâu, chỉ là sự thật khách quan thôi, dù sao ông ta cũng đã chết rồi.”
Nhưng khi Trần Phổ hỏi về con người của Hướng Tư Linh, Trịnh Thụ Hoài lại thôi ác cảm, đánh giá khách quan: “Thực ra cũng không trách được người đẹp Hướng, công việc cô ấy quản lý vẫn rất có đạo đức. Chỉ là đôi khi phải làm theo một số quyết định của La Hồng Dân, có lẽ cô ấy cũng không còn cách nào khác.”
Tối hôm La Hồng Dân bị sát hại, Trịnh Thụ Hoài đang công tác tại Bắc Kinh, nhưng anh ta cũng hiểu ý của cảnh sát, nói: “Thương trường là thế đấy, cảnh sát à, tôi không giết người đâu, giết người là phạm pháp. Đây lại không phải công ty của tôi, tôi có dại gì mà ngồi tù vì công ty đâu.”
—
Người thứ ba họ gặp là Tạ Vinh Thành, chủ tịch tập đoàn Hoa Đỉnh. Cũng là tập đoàn lớn nhất trong số ba công ty. Giáo dục trực tuyến chỉ là một nhánh của tập đoàn. Tạ Vinh Thành là người Hồng Kông, những năm gần đâu, ông đã không còn quản lý công việc cụ thể, phần lớn đều giao cho các giám đốc chuyên nghiệp quản lý.
So với đế quốc thương mại khổng lồ của Tạ Vinh Thành, tập đoàn Hoa Dự của La Hồng Dân chỉ như trẻ con. Lý do có tin đồn hai người không hợp là vì ba năm trước, tại một bữa tiệc, La Hồng Dần lân la muốn kết thân với Tạ Vinh Thành. Nào ngờ Tạ Vinh Thành không thích nên không quan tâm đến ông ta.
Ai dè La Hồng Dân lại gặp được con gái Tạ Vinh Thành tại bữa tiệc, con gái Tạ Vinh Thành rất xinh đẹp nên ông ta tưởng đó là ngôi sao hoặc người mẫu được mời đến thêm sắc thêm hương cho bữa tiệc nên đã tán tỉnh vài câu. Nhưng Tạ công chúa nóng tính, lập tức gọi bảo vệ đến ném La Hồng Dân xuống bể bơi ngoài trời.
La Hồng Dân mất hết mặt mũi, sau nay đi tới đâu cũng nói mình và Tập đoàn Hoa Đỉnh không đội trời chung. Thực ra hai công ty hầu như không có khả năng cạnh tranh, cha con họ Tạ dường như cũng không xem lời nói điên khùng của người đàn ông này ra gì, hoàn toàn không quan tâm. Tuy nhiên, chuyện La Hồng Dân có thù với nhà họ Tạ vẫn được lan truyền.
Vì sức khỏe Tạ Vinh Thành không tốt, nên Trần Phổ và Lý Khinh Diêu đến thăm biệt thự gia đình ông ta. Người đầu tiên đến phòng khách tiếp đãi hai người chính là cô công chúa nóng tính Tạ Tân Nhụy, cô ấy yêu cầu họ gọi cô ấy bằng tên tiếng Anh là Luna. Luna tuy là người Hoa chính gốc, nhưng nhuộm tóc vàng, đeo kính áp tròng, ở nhà cũng mặc váy hàng hiệu, trang điểm kỹ lưỡng, phong cách xinh đẹp quyến rũ đậm chất Âu Mỹ, chẳng trách La Hồng Dân thích đến Tam Á tìm tình một đêm lại hiểu nhầm và không kiềm chế được.
Luna đối xử với hai cảnh sát khá lịch sự, không hề có hành động vênh mặt hất hàm. Cô ấy gọi người giúp việc pha trà, ngồi cùng hai người một lát, đợi đến khi ông Tạ Vinh Thành cha cô ra ngoài thì đi vào phòng làm việc của mình.
Ông Tạ Vinh Thành 58 tuổi, trông già hơn so với tuổi thực. Tuy nhiên ông ấy rất gầy gò quắc thước, phong thái nho nhã và có tầm nhìn. Khi Trần Phổ nhắc đến La Hồng Dân, ông gật đầu: “Tôi đã nghe về vụ án anh ta, nhưng tôi chưa từng gặp người này. Tôi biết trước đây anh ta đã đắc tội con gái tôi, nhưng Luna đã dạy cho anh ta một bài học ngay tại đó, chuyện này coi như xong. Theo tôi thấy, người này không liên can gì đến chúng tôi nữa.”
“Đối thủ cạnh tranh?” Tạ Vinh Thanh mỉm cười, nụ cười ấy không khiến người ta cảm thấy cao ngạo, chỉ đơn giản là đang trần thuật sự thật: “Có lẽ hai công ty cũng không có mâu thuẫn kinh doanh, không thể nói là đối thủ cạnh tranh.”
Sau một ngày thăm hỏi, Trần Phổ và Lý Khinh Diêu bàn bạc với nhau. Mặc dù những gì họ nghe được hôm nay chỉ là lời nói từ một phía, hai người trước là đối thủ cạnh tranh, nên lập trường sẽ phiến diện, không thể tin hoàn toàn vào lời nói của họ. Nhưng hai người nhất trí cho rằng ba doanh nhân này có thể loại trừ khỏi diện tình nghi.
Thế thì chỉ còn lại ba vị “người thân” thôi.
—Hết chương 59—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT