Do tan làm rồi lại quay về văn phòng tăng ca nên Lý Khinh Diêu và Trần Phổ không hẹn mà cùng ăn mặc rất thoải mái. Lý Khinh Diêu mặc áo tay lửng vải lanh rộng rãi và quần ống rộng. Trần Phổ vốn định mặc áo ba lỗ như ở nhà, nhưng khi chuẩn bị đi anh lại đổi ý, thay áo phông trắng và quần short thể thao.
Lý Khinh Diêu thấy hai đùi anh lộ hết cả ra ngoài, hỏi: “Anh không lạnh à?”
Trần Phổ cười: “Nếu không phải ăn mặc lịch sự khi đi làm, mặc quần dài cả ngày ai mà chịu nổi, nóng chết đi được.”
Ban ngày anh đổ bao nhiêu mồ hôi Lý Khinh Diêu cũng đã nhìn thấy, cô gật đầu cảm thông, cô định trêu “đùi anh cũng đẹp đấy” nhưng rồi lại thôi. Cô vẫn còn nhớ mối thù anh hóa thân thành vệ sĩ đạo, đe cô không được tán tỉnh lung tung.”
Lý Khinh Diêu xoay người, cầm bút viết tên và thân phận của một vài người lên bảng:
Lý Mỹ Linh, 45 tuổi, vợ.
Hướng Tư Linh, 25 tuổi, con gái riêng của vợ.
Tiền Thành Phong, 30 tuổi, chồng cũ Hướng Tư Linh, cấp dưới của La Hồng Dân, Giám đốc Tiếp thị của công ty con Thương mại Điện tử thuộc tập đoàn.
Ngô Húc, 52 tuổi, đối thủ cạnh tranh, Tổng giám đốc Tập đoàn Hưng Giai Ức.
Trịnh Thụ Hoài, 49 tuổi, đối thủ cạnh tranh, Phó Tổng giám đốc Công ty Cự Năng Đường.
Tạ Vinh Thành, 58 tuổi, đối thủ cạnh tranh, Chủ tịch Tập đoàn Hoa Đỉnh.
Khi cô viết những cái tên này, Trần Phổ chống khuỷu tay lên bàn, tay chống cằm, hai đùi mát mẻ còn khẽ rung.
Hôm nay Lý Khinh Diêu mặc một chiếc áo rộng, nhưng hơi ngắn. Khi cô giơ cánh tay lên, vạt éo khẽ chạm vào vòng eo cô, đường cong trắng nõn khi ẩn khi hiện.
Những gì cô biết đều là thông tin Trần Phổ biết, anh nhìn cô, ánh mắt lưới xuống phía dưới.
Khi cô dừng bút, quay lại xem hồ sơ nhân vật, anh lập tức lấy tai che miệng, nghiêm túc nhìn lên trên. Một lát sau, Trần Phổ cụp mắt nhìn xuống sàn nhà, nét mặt dần dần nghiêm túc. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh dán chặt vào bảng, không nhìn xuống dưới nữa.
Nhưng dù không nhìn thẳng, vòng eo trắng nõn ấy vẫn đập vào mắt anh.
Lý Khinh Diêu đã viết xong, cô quay đầu nhìn, thấy nét mặt Trần Phổ lạnh như băng nhưng gương mặt lại đỏ bừng. Cô ngạc nhiên nói: “Anh vẫn còn nóng à?” Điều hòa văn phòng đang bật, cô còn thấy hơi lạnh nữa là.
“Tôi thể nhiệt bẩm sinh.” Trần Phổ lạnh lùng nói. “Tập trung vào vụ án, đừng quan tâm những chi tiết này.”
Hai người bàn bạc một lát. Trong số sáu người này, hiện họ chỉ mới tiếp xúc với hai người đầu tiên. Bằng chứng ngoại phạm của hai người họ cũng đã được Đội Cảnh sát Hình sự điều tra theo quy trình thường lệ, nhưng vẫn chưa điều tra sâu hai người họ.
Bốn người còn lại, cảnh sát vẫn chưa thẩm vấn.
“Điều tra ba đối thủ cạnh tranh trước, sau đó điều tra ba người thân.” Trần Phổ nói. “Giai đoạn đầu, vụ án này đi sai hướng là vì phương hướng điều tra được xác định quá cụ thể ngay từ ban đầu. Hiện tại chưa tìm được manh mối, cứ mở rộng phạm vi điều tra trước,rồi thu hẹp chính xác sau.”
Lần đầu tiên Lý Khinh Diêu nghe lý thuyết thực chiến như vậy, cô lập tức ghi câu này vào sổ tay. Lúc này, cô đang ngồi bên cạnh anh, chống cằm nói: “Theo anh nói, phạm vi sáu người cũng không rộng lắm nhỉ? Nếu bên cạnh ông ta còn những người khác có ý định giết người, nhưng xích mích vẫn chưa lộ rõ hoặc chưa bị chúng ta phát hiện thì sao? Chúng ta phải làm thế nào để đảm bảo phạm vi điều tra vừa đủ rộng, không bỏ sót manh mối mà không lãng phí lực lượng cảnh sát?”
Em gái ham học hỏi, lại còn nhạy bén, hỏi đúng ngay điểm mấu chốt. Trần Phổ vui vẻ, mỉm cười nói: “Đầu tiên, hiện giờ chúng ta chỉ có hai người, phạm vi sáu người vừa đủ bao quát hai mối quan hệ chính của nạn nhân là gia đình và sự nghiệp, rất hợp lý.
Ngoài ra, rất nhiều mối quan hệ nhân vật và sự kiện quan trọng thường được phát hiện dần, hoặc là vô tình phát hiện ra trong quá trình điều tra. Theo kinh nghiệm của tôi, có rất nhiều vụ án, hung thủ thật sự hoàn toàn khác xa nghi phạm chúng ta nghi ngờ ban đầu. Ta bắt đầu từ sáu người này, không có nghĩa là giới hạn nghi phạm nằm trong sáu người đó, mà lấy sáu người này làm điểm neo, điểm khởi đầu để tìm hiểu rõ mạng lưới quan hệ nhân vật xung quanh nạn nhân. Hung thủ chắc chắn nằm một góc nào đó trong mạng lưới này, không gần thì cũng xa.
Tôi nói mở rộng trước rồi thu hẹp chính xác sau. Nhưng thu hẹp bao nhiêu, theo hướng nào, mới bắt đầu chúng ta không biết được. Thực ra công việc này đòi hỏi cảm giác. Đôi khi, một chi tiết không quan trọng, lướt qua ngay trước mắt chúng ta, có lẽ những cảnh sát khác không để ý nhưng em lại nhìn thấy và nhận ra chi tiết này bất thường. Cảm giác ấy thật sự rất thú vị. Hãy nhớ rằng, đừng bao giờ dễ dàng bỏ qua nó, em phải tin tưởng vào trực giác, người khác cho rằng nó không quan trọng em cũng đừng bận tâm.
Em phải giống như chú chó săn thông minh và ngoan cố, cắn chặt manh mối này không buông, chỉ cần em kiên trì truy đuổi, thường sẽ tìm ra được điểm mấu chốt để phá án, bắt được hung thủ. Thôi, lần này tôi dạy em điều tra một lần, tìm cảm giác. Sau khi trải qua nhiều vụ án, em sẽ hiểu ý tôi thôi.”
Lý Khinh Diêu nghe mà cực kỳ thỏa mãn, cả cơ thể lẫn tinh thần đều khoan khoái. Tuy phá án chủ yếu dựa vào logic và sự thật. Nhưng quá trình phá án của một số cảnh sát dày dặn kinh nghiệm lại khá kỳ bí, giống như Trần Phổ nói vậy, dựa vào trực giác.
Trực giác của họ không phải do trời phú hay do may mắn, mà được hình thành từ nền tảng kinh nghiệm điều tra dày dặn vững chắc, tích lũy theo thời gian, cộng thêm đầu óc nhạy bén linh hoạt, sinh ra khả năng phán đoán cấp độ cao và cực kỳ tổng hợp. Họ không phải là những thần thám kỳ quái trong phim truyền hình, họ là những cảnh sát lão làng chân giẫm trên bùn đất, trong lòng ẩn chứa trí tuệ phi thường.
Còn Trần Phổ, Lý Khinh Diêu nhìn quả đầu bằng ngắn củn không ăn nhập với gương mặt, áo phông trắng và quần thể thao đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Nhìn kỹ, ngũ quan gương mặt anh rất đẹp, còn cả làn da thô ráp. Hiển nhiên cậu ấm kiêu ngạo được nuông chiều ngày nào giờ đã trở thành cảnh sát lão luyện. Nếu không, cục cảnh sát đã không yên tâm giao cho anh một mình đảm nhận trọng trách ở độ tuổi hai mươi chín.
“Anh đừng nằm mơ nữa, em đang suy nghĩ về những gì anh nói. Thế nên, ngày mai chúng ta hẹn ba đối thủ cạnh tranh trên thương trường trước, sau đó đào sâu thông tin của Hướng Tư Linh, Lý Mỹ Linh và Tiền Thành Phong. Sau khi đi một vòng, tìm ra người hoặc chuyện chúng ta cảm thấy bất thường nhất và tiếp tục đào sâu?”
Trần Phổ gật đầu: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Lý Khinh Diêu nhìn anh: “Sau này anh phải dạy em nhiều hơn.” Cái nhìn ấy nhẹ nhàng, không giống ra lệnh, cũng không giống cầu xin, như thể anh nên làm vậy.
Tim Trần Phổ lại đập thình thịch vì ánh mắt ấy, chỉ cảm thấy ánh mắt ấy cực kỳ kiều diễm.
Trần Phổ cúi đầu, hai tay đan vào nhau, bắt đầu rung đùi trong vô thức. Ai dè chân anh lại chạm vào chân Lý Khinh Diêu. Quần áo cô cũng giống như con người cô, chất vải mỏng nhẹ, kề vào đùi Trần Phổ làm anh thấy mát lạnh trơn nhẵn. Trần Phổ vội vàng rụt đùi về.
Lý Khinh Diêu đang cúi đầu ghi chép, không ngẩng đầu lên, nói: “Ôi, né gì mà né? Sợ em cởi giày, lấy đầu ngón chân móc bắp chân anh à?”
Trần Phổ xị mặt, nhưng được cô rèn rũa nên anh đã có được năng lực phòng thủ quý giá, anh bình thản nói: “Ai mà biết? Dù sao tôi cũng chưa từng bị ai móc cả.”
Cây bút trong tay Lý Khinh Diêu khựng lại, nhất thời không nghĩ ra câu đáp trả nào cao tay nên lập tức không vui, Trần Phổ định tạo phản à?
Thế là, tăng ca xong, hai người cùng nhau đi bộ về gia viên Triều Dương. Lý Khinh Diêu im lặng, rất đỗi kiêu ngạo. Trần Phổ không biết đang nghĩ gì, cũng không nói chuyện.
Khu dân cư cũ đường xá chật hẹp, nhiều đoạn không có đường dành cho người đi bộ, chỉ có thể đi sát vào mét đường. Lý Khinh Diêu đi bên trong, Trần Phổ đi bên ngoài. Khi có xe đi ngang qua, anh phải nép vào trong, hai cánh tay khó tránh khỏi việc cọ xát. Trần Phổ không còn phản ứng quá khích, còn Lý Khinh Diêu tự nhiên cũng không bật chế độ mỉa mai, hai người dường như đều không nhận ra.
Lại có một chiếc xe buýt nhỏ chạy tới, thân xe khá rộng. Trần Phổ lùi vào trong, mu bàn tay của Lý Khinh Diêu tình cờ chạm vào đùi anh, cô vội vàng rụt tay lại.
Nhưng ngồi điều hòa cả tối, làn da anh mát lạnh, ngón tay cô thậm chí còn lướt nhẹ qua lông chân anh. Từ lâu Lý Khinh Diêu đã chú ý, chân anh cũng có lông giống những người đàn ông khác, nhưng không rậm phát sợ, cũng không trắng nhẵn. Cơ bắp săn chắc, da bánh mật, lông không nhiều không ít, trông rất lực lưỡng và khỏe mạnh.
Chiếc xe đã đi qua, cơ thể Trần Phổ lập tức nghiêng sang bên, kéo giãn khoảng cách.
Anh nhìn phía trước, như thể đang tập trung đi bộ, không thấy gì hết.
Đi thêm vài bước, Lý Khinh Diêu gắng nhịn, nhưng không nhịn nổi nữa. Cô giơ tay lên, đầu ngón tay cuộn tròn, thắc mắc: “Em sờ thấy anh mát lạnh mà, có nóng đâu, lại còn chém gió bảo thể nhiệt, dương hư thì có.”
Trần Phổ nghiêng đầu nhìn cô, mắt đượm nét cười, bất lực xen lẫn những thứ đen kịt và tĩnh lặng.
Lý Khinh Diêu còn định thừa thắng xông lên, nói thêm vài câu cho anh phải đỏ mặt tía tai xấu hổ bỏ chạy. Cô đang suy nghĩ nên nói “Cần em giới thiệu thuốc bổ thận không? Phòng khám mẹ em bán đấy” hay là “Đừng hiểu lầm, em cũng chưa từng sờ nhiều đùi lắm” thì bỗng cảm thấy gáy mình nóng ran. Một bàn tay rắn rỏi phủ lên gáy, nhẹ nhàng nắm lấy cổ cô.
Trần Phổ nhích lại gần, khoảng cách giữa hai người gần hơn bao giờ hết. Nửa bên ngực anh khẽ áp vào lưng cô, nhưng không quá sát. Cô có thể cảm nhận được sự ấm áp đến từ lồng ngực, lòng bàn tay anh.
“Tay tôi vẫn chưa đủ nóng à?” Anh nói. “Đừng mở mồm ra là bảo đàn ông yếu, biết chưa?”
Giọng anh từ tốn nhưng đang giảng giải đạo lý cho cô. Dù không nhìn thấy mặt anh, Lý Khinh Diêu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở mang tên “Trần Phổ” đang bao trùm lấy mình, thậm chí còn mạnh hơn cảm giác khi bị anh ôm hồi chiều. Lúc này, cô cảm thấy mình như một chú gà con bị kéo đến gần lò nước, cơ thể cứng đờ, bước chân lộn xộn.
Sao Lý Khinh Diêu có thể chịu thua được? Cô bình thản nói: “Thôi được, coi như anh qua ải.”
Trần Phổ không nói gì.
Nhưng tay vẫn đặt nguyên ở đó.
Rõ ràng cô đã nhường một bước nhỏ hiếm hoi, vậy mà anh như quên bẵng cái tay bẩn đang đặt trên cổ cô, cứ tiếp tục đi về phía trước với vẻ mặt nghiêm túc, dường như cố tình trêu cô để trả đũa, mà lại như đang ôm hờ cô.
Lý Khinh Diêu vẫn điềm tĩnh, không nói gì. Khi anh buông tay ra, cô quay đầu nhìn về phía cửa hàng bên đường như bị thứ gì đó hấp dẫn, chỉ có gương mặt đỏ bừng bừng.
Trần Phổ lúc này câm như hến, đút tay vào túi quần, cúi đầu bước đi.
Khi mặt hết đỏ, Lý Khinh Diêu tự nhiên cũng lấy lại tinh thần, cô nhìn anh bằng ánh mắt sắc như dao. Đùa, cô tha cho anh mới lạ đấy. Ngượng ngùng căng thẳng không phải phong cách của Lý Khinh Diêu. Chỉ cần cô đủ “hổ báo”, kẻ bỏ chạy sẽ là người khác!
Lý Khinh Diêu cười giả tạo, nói: “Trần Phổ, ban nãy anh động tay động chân với em chứ gì? Này, hai bát bún thịt bò và lòng bò tối nay cho thêm gan báo phỏng? Khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác, Trần Tiểu Phổ, anh là đồ khốn nạn háo sắc!”
Cô bắn một tràng pháo liên thanh, Trần Phổ vẫn đứng im như khúc gỗ, như thể còn đang thất thần hoặc không nghe thấy gì.
Lý Khinh Diêu lập tức lấy tay chọc vào cánh tay anh.
Lúc này anh mới quay đầu lại, Lý Khinh Diêu quan sát anh, trong ánh sáng mờ tối, Lý Khinh Diêu không biết mặt anh có đỏ hay không. Anh rất bình tĩnh, nói: “Em nói lung tung gì đấy? Tôi là anh kết nghĩa của em mà? Anh em với nhau tự dưng nói động tay động chân, làm tổn thương tình cảm.”
Lý Khinh Diêu: …
Cô suýt nữa thì thổ huyết.
Mặc dù hay đấu khẩu với Trần Phổ, nhưng trong lòng cô, anh luôn là chính nhân quân tử chân chính.
Nhưng đến hôm nay Lý Khinh Diêu mới biết chính nhân quân tử khi vô sỉ, có thể vô sỉ đến độ này.
Thấy Lý Khinh Diêu tức giận, Trần Phổ bật cười. Trong ánh đèn mờ, anh cao lớn đứng đó, đôi mắt lóe lên tia sáng. Lý Khinh Diêu chợt nhận ra, trong đôi mắt ấy dường như ẩn chứa rất nhiều điều, mà cũng dường như chỉ chất chứa mỗi dịu dàng.
Hừ…Lý Khinh Diêu quay đầu, không để ý tới anh.
Hai người đã đến dưới tầng nhà cô, Lý Khinh Diêu không nói gì, quay đầu chạy mất.
Nhưng cô lại nghe thấy Trần Phổ nói: “Em đừng giận, tôi chắc chắn không phải đồ khốn nạn đâu.”
—Hết chương 58—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT