Trần Phổ buông tay khỏi eo cô, mặt tỉnh bơ. Lý Khinh Diêu đứng dậy, anh cũng đứng dậy. Cô phủi đất cát trên người mình, rồi phủi tay, còn anh không thèm phủi đất, chỉ im lặng đứng sau lưng cô.
“Em phải nghe lời tôi.” Anh nói. “Làm cảnh sát trước hết phải học cách bảo vệ bản thân.”
Lý Khinh Diêu nghe xong mà lòng xót xa, hiếm khi cô không đáp trả anh, nói: “Em biết rồi.”
“Chờ mọi người tới rồi khám xét tiếp.” Anh nói.
Hai người đứng yên lặng đợi một lát, một chân Lý Khinh Diêu vẽ vài vòng trên mặt đất, sau đó nói: “Trần Phổ, anh vừa ôm em.”
Tim Trần Phổ đập “thình thịch”.
Cuối cùng.
Cuối cùng, cô lại bắt đầu rồi ư? Cô tha thứ cho anh rồi à? Nhưng anh nhất thời không biết nên vui hay buồn.
Lý Khinh Diêu ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt bình thản, giọng điệu thương hại: “Hai mươi chín tuổi, anh đã ôm phụ nữ, không còn sạch sẽ nữa rồi, phải làm sao đây?”
Trần Phổ ngẩn ra rồi bật cười, còn cười thành tiếng, giọng điệu cũng trở nên biếng nhác: “Chuyện nhỏ, yêu cầu công việc thôi. Em phải hiểu rõ, đàn ông như tôi, ôm em tôi được hời. Còn em…” Anh liếc mắt đánh giá: “Chưa được đàn ông ôm bao giờ chứ gì? Ôi, sự việc xảy ra đột ngột quá, tôi cứu vội cứu vàng nên cũng đành chịu. Tối về đừng khóc đấy nhé.”
Lý Khinh Diêu bật cười: “Anh và em, ai đã từng yêu đương nhỉ? Sao anh biết chưa ai ôm em? Anh đấy, lần đầu ôm gái chứ gì? Lát tan làm về nhà không nỡ rửa tay là chết rồi.”
Trần Phổ: Mẹ kiếp!
Nói chuyện tiếp cũng chẳng còn ý nghĩa, chỉ tổ cho Lý Khinh Diêu bắt bẻ thôi. Trần Phổ dứt khoát quay đầu bước sang một bên, gọi điện thúc giục những người khác sao còn chưa đến.
Lý Khinh Diêu không thể chấp nhận chuyện Trần Phổ quát cô, anh dám nói một câu nặng lời cũng là đang giẫm lên ranh giới của cô. Lý Khinh Diêu đã thắng được một bàn, lòng dạ thư thái, lại quay đầu nhìn tấm lưng anh. Cô nhìn từ bờ vai rộng cho tới vòng eo thon, rồi lại lướt xuống đôi chân dài thẳng tắp, nhìn vài giây rồi nhanh chóng rời mắt.
Trần Phổ gọi điện thoại xong, quay đầu nhìn, thấy Lý Khinh Diêu đang cúi đầu xem điện thoại. Ngón tay anh vẫn luôn buông thõng bên người, lúc này mới nhúc nhích, cảm giác mềm mại và thon gọn ban nãy vẫn còn vương trên đầu ngón tay. Trần Phổ lại xoa xoa ngón tay rồi đút vào túi quần.
—
Các cảnh sát tốn rất nhiều công sức mới tìm được chủ sở hữu ban đầu của chiếc xe van kia nhưng người này đã rời khỏi Tương Thành được năm năm, chiếc xe bị bỏ lại trên con đường ngoài cửa hàng cũ, không ai quan tâm. Bởi vì xe đã cũ mèm nên người đó cũng không định giữ lại.
Tuy rằng con đường đó có camera an ninh, các cảnh sát đã kiểm tra đoạn băng ghi hình một tháng trước, nhưng không nhìn thấy chiếc xe này. Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc họ hoàn toàn không biết chiếc xe bị vứt từ khi nào, cũng không biết nghi phạm lấy chiếc xe từ đâu. Trong mấy năm nay, rất có khả năng chiếc xe sang tay nhiều người rồi mới đến tay nghi phạm. Khối lượng công việc quá tải, cảnh sát cũng không thể tra rõ được trong thời gian ngắn.
Manh mối bị đứt đoạn hoàn toàn.
Mấy ngày hôm nay, Đội hai liên tục tham gia điều tra toàn diện theo chỉ đạo chung của Đội Cảnh sát Hình sự. Họ đến từng điểm thu mua phế liệu và cửa hàng xe cũ nhưng không có ai từng nhìn thấy chiếc xe van này.
Tối hôm nay, sau khi kết thúc một ngày điều tra, Lý Khinh Diêu và Trần Phổ mệt mỏi trở về đội, các thành viên còn lại không có mặt, trong văn phòng vắng tanh.
Hai người ngồi một lúc, Trần Phổ đứng dậy đi ra ngoài, Lý Khinh Diêu hỏi anh: “Anh đi đâu đấy?”
“Đi tìm thầy anh.”
“Có chuyện gì?”
Trần Phổ quay đầu cười: “Em cũng nhiều chuyện nhỉ? Tôi tìm thầy nói chuyện, em đi theo không?”
Lý Khinh Diêu đi theo anh.
Đêm đã khuya, Đinh Quốc Cường ngồi trong văn phòng, vừa hút thuốc liên tục, vừa cau mày nhìn tiến độ điều tra do các nhóm gửi. Thấy hai người đi vào, ông dập thuốc lá, hỏi: “Ngồi đi.”
Trần Phổ thuận tay kéo ghế cho Lý Khinh Diêu rồi mới ngồi xuống. Đinh Quốc Cường nheo mắt nhìn, mắt đảo qua đảo lại trên gương mặt hai người.
Trần Phổ nói: “Thầy ạ, cá nhân em nghĩ hướng điều tra hiện tại không đúng, giống như đang bị hung thủ dắt mũi.”
Đinh Quốc Cường bưng cốc trà lên uống một ngụm rồi hỏi: “Hai người muốn uống trà thì tự rót nhé. Không phải tôi không biết tiến độ điều tra hiện tại rất khó khăn. Nhưng các em cũng đã điều tra rồi, gia đình La Hồng Dân êm ấm, cũng không có kẻ thù hay xích mích tình cảm kinh tế. Chiếc xe này, người này, chính là manh mối duy nhất chúng ta hiện có.”
“Cũng không thể nói thế được.” Trần Phổ nói. “Ngay sau khi phát hiện đoạn camera an ninh đó, lực lượng cảnh sát chủ chốt đã tập trung điều tra theo hướng này. Thực ra, chúng ta chỉ mới điều tra sơ bộ về lý lịch của La Hồng Dân chứ chưa đi sâu. Hiện vẫn chưa thể kết luận tất cả những người xung quanh ông ta đều không có động cơ giết người.”
Đinh Quốc Cường: “Vậy cậu có ý tưởng gì mới không?”
Trong quá trình điều tra thực tế, Đinh Quốc Cường rất sẵn lòng nghe ý kiến của cấp dưới. Bản thân ông cũng là cảnh sát tuyến đầu đi lên, ông biết nhiều khi tình hình cảnh sát cấp dưới nắm được còn toàn diện và tỉ mỉ hơn lãnh đạo. Trong quá trình điều tra, có những cảnh sát có trực giác rất mạnh, điều mà những lãnh đạo không trực tiếp tham gia tuyến đầu không có được.
Mà Trần Phổ chính là cảnh sát có trực giác mạnh và rất nhạy bén.
Còn Lý Khinh Diêu, Đinh Quốc Cường nhìn cô gái có nét mặt sáng sủa, im lặng ngồi cạnh Trần Phổ. Đinh Quốc Cường chưa từng tiếp xúc trực tiếp với cô, nhưng ông nhớ, trong báo cáo tổng kết công việc Trần Phổ nộp lên hàng tháng, phần về Lý Khinh Diêu chỉ toàn là lời khen ngợi, khen hết cái này đến cái nọ.
…Nên chắc hẳn cô cũng rất nhạy bén.
Trần Phổ nói: “Đầu tiên, em nghĩ hung thủ trong vụ án này chắc chắn không phải Tôn Đại Chí – tên tội phạm bị truy nã. Hung thủ quá quen thuộc với Tương Thành, Tôn Đại Chí không có điều kiện như vậy. Người đàn ông trong camera an ninh mặc quần áo giống Tôn Đại Chí, nhưng chỉ là đánh lạc hướng cảnh sát.”
Đinh Quốc Cường ngẫm nghĩ, nói: “Vậy thì tên hung thủ này khá cao tay đấy. Có rất nhiều tên tội phạm bị truy nã trên toàn quốc, Tôn Đại Chí chỉ là một kẻ vô danh. Nếu không có sự nhạy bén của Châu Dương Tân thì chúng ta sẽ không bao giờ nghĩ tới nước này. Làm sao hung thủ biết chắc có thể đánh lạc hướng chúng ta?”
Trần Phổ cười, ngả người tựa vào lưng ghế, tay đặt trên thành ghế, ngón tay đan vào nhau, anh nói: “Hắn ta không biết. Khi chơi cờ, có một nước cờ gọi là “cờ rảnh”, đặt đâu cũng được, có thể hữu dụng hoặc là vô dụng. Ăn mặc thành tội phạm bị truy nã chính là nước cờ rảnh của hung thủ. Nếu có thể đánh lạc hướng chúng ta thì tốt, không đánh lạc hướng được cũng không sao. Nên em mới cho rằng hung thủ là cao thủ.”
Đinh Quốc Cường nghe xong lại muốn hút thuốc lá, nhưng thấy Lý Khinh Diêu đang ngồi bên cạnh nhìn ông bằng đôi mắt long lanh, Đinh Quốc Cường đành nhịn, nói: “Cậu nói tiếp đi.”
“Trước đây chúng ta nghĩ hung thủ vụ án này không phải “chủ nhà” thì cũng là “khách đến”. Nhưng hiện tại xem ra vụ án giết người này phải đòi hỏi rất nhiều thời gian chứ không thể dàn xếp trong một sớm một chiều. Hắn ta tính toán chuẩn từng bước một, cực kỳ xảo quyệt. Thầy à, thầy xem lại hiện trường vụ án đi, toàn bộ quá trình giết người cướp của diễn ra rất hoàn chỉnh. Từ điều nghiên địa hình, phá cửa sổ, cho tới những vết thương tra tấn trên cơ thể nạn nhân, dấu chân lộn xộn khi tìm két sắt trong phòng, rồi đến chiếc két sắt bị cướp sạch, chi tiết phạm tội rõ ràng, quy trình gây án rõ ràng. Em muốn nói, nếu hung thủ cố tình dàn dựng tất cả thì sao?”
—Hết chương 56—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT