Trần Phổ lập tức kéo Châu Dương Tân đi tìm Đinh Quốc Cường. Châu Dương Tân báo cáo lại quá trình mình phát hiện ra tên tội phạm bị truy nã với Đinh Quốc Cường, Đinh Quốc Cường nghe xong mỉm cười, nói: “Nói thế thì Đội hai dạo này may mắn đấy nhỉ? Một sát thủ có khả năng phản trinh sát cao như vậy lại tình cờ bị camera ghi lại, rồi khớp ngay với lệnh truy nã? Chưa đầy sáu tiếng đồng hồ đã xác định được hung thủ?”
Trần Phổ nói: “Em đâu có nói vậy. Hiện tại có hai khả năng xảy ra: Thứ nhất, Đội hai chúng em quả thật may mắn và anh kiệt, hung thủ chính là tên tội phạm bị truy nã. Thầy cũng đừng cho là dễ, tại sao không khen chúng em làm việc cẩn thận kỹ lưỡng ạ? Cả chiều hôm nay Diêm Dũng dẫn người quan sát mờ cả mắt, nước còn không kịp uống, mới tìm thấy đoạn camera an ninh đó. Còn Châu Dương Tân, thầy nhìn cậu ấy đi, mấy chục tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái, ngày nào tan làm cũng không chịu kiếm bạn gái, cứ ôm khư khư lấy cái lệnh truy nã. Không có cậu ấy, chúng em không thể phát hiện ra lệnh truy nã nhanh đến vậy. Thế nên phải thừa nhận rằng Đội hai của chúng em có năng lực xác định hung thủ xong sáu tiếng đồng hồ. Khả năng thứ hai, lệnh truy nã này được công khai toàn mạng, ai cũng có thể nhìn thấy. Hung thủ thật sự cố tình mặc quần áo giống tên tội phạm bị truy nã hòng đánh lạc hướng chúng ta.”
Đinh Quốc Cường phất tay, nói: “Thôi, đừng chém nữa, tôi hiểu ý cậu rồi. Bất kể hung thủ có phải tên tội phạm truy nã này hay không cũng không có gì khác biệt. Trước mắt chúng ta chỉ có một con đường – tìm ra người đàn ông trong camera an ninh. Hắn ta ra vào biệt thự tại thời gian xảy ra vụ án, không phải là hung thủ thì cũng là đồng phạm. Chỉ cần tìm được hắn ta, vụ án sẽ được phá. Đây là cách nhanh nhất. Thế nhé, tôi sẽ cho người liên lạc với Giang Thành ngay lập tức để nắm rõ tình hình cụ thể của tên tội phạm bị truy nã này, đánh giá khả năng xảy ra. Nhiệm vụ của các cậu không thay đổi, tiếp tục tìm kiếm người đàn ông này và xe của anh ta.”
Khi hai người rời khỏi văn phòng của Đinh Quốc Cường, Châu Dương Tân nói: “Trần Phổ, tôi nhỏ hơn anh một tuổi.”
Trần Phổ ngước mắt nhìn anh ta.
“Hai năm trước tôi có một cô bạn gái, còn anh thì sao?”
Trần Phổ đấm anh ta một cú: “Tôi quý hồ tinh, bất quý hồ đa. Còn cậu thì bị người ta đá, có giống không?”
—
Phía Giang Thành nhanh chóng trả lời:
Hình ảnh camera an ninh quá mờ, họ cũng không thể xác định người đó có phải Tôn Đại Chí hay không. Trước đây Tôn Đại Chí chưa từng đến Tương Thành, cũng không có người thân bạn bè ở Tương Thành nhưng ba ngày trước, họ đã phát hiện hành tung của Tôn Đại Chí tại huyện Thạch Vấn. Và huyện Thạch Vấn lại nằm ở ranh giới Giang Thành và Tương Thành. Thế nên có khả năng Tôn Đại Chí đã trốn sang Tương Thành gây án.
Thân phận của hung thủ vẫn còn là ẩn số.
Tuy nhiên, chiếc xe van cũ do nghi phạm lái tuy rằng không có biển số nhưng thân xe có vài đặc điểm khá rõ ràng. Các cảnh sát tập hợp toàn bộ camera an ninh trên đường cái xung quanh căn biệt thự và nhanh chóng điều tra ra được lộ trình của chiếc xe van vào tối hôm đó.
Khoảng 1 giờ 20 phút tối hôm đó, chiếc xe van này xuất phát từ chợ đầu mối nông sản lớn nhất phía Bắc thành phố, vòng qua những con đường nhỏ vắng vẻ ít camera an ninh. Còn nghi phạm đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, cúi đầu suốt cả chặng đường, không một camera an ninh nào ghi lại được gương mặt chính diện của hắn.
Khoảng 3 giờ sáng tối hôm đó, chiếc xe van quay trở lại chợ đầu mối nông sản và không lái đi nữa.
Chợ nông sản này cực kỳ lớn, đường sá chằng chịt, lượng người qua lại mỗi ngày không đếm xuể. Xung quanh toàn là những khu tập thể cũ kỹ lâu đời, rất nhiều con đường nhỏ không lắp camera an ninh. Nghi phạm đi vào đây như kim rơi xuống biển, mất sạch dấu vết.
—
Đã vào tháng Sáu, độ này Tương Thành nắng chói chang, nhiệt độ liên tục tăng cao.
Lý Khinh Diêu mặc áo phông cộc tay màu trắng và quần dài mỏng mà cũng nóng vã mồ hôi. Cô sợ nắng nên đội mũ lưỡi trai. Không giống Trần Phổ, tìm kiếm hết cửa hàng này sang cửa hàng khác, cổ đã đỏ lên vì cháy nắng.
Sau khi xác định địa điểm cuối cùng nghi phạm xuất hiện là chợ nông sản, các nhóm cảnh sát đều ập đến, chia làm thành nhóm hai người, triển khai tìm kiếm toàn diện.
Nhưng Lý Khinh Diêu khá bất ngờ vì hôm nay Trần Phổ lại “lật thẻ bài” của cô, chọn Lý Khinh Diêu chung nhóm với mình.
Suốt cả quãng đường, hai người cũng không nói chuyện, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào việc tìm kiếm, thi thoảng cũng trao đổi vài câu liên quan đến vụ án. Hai người tìm kiếm tại chợ nông sản gần hai ba tiếng đồng hồ, xe cộ ở đây đỗ bừa bãi, chỗ này một chiếc chỗ kia một chiếc, thậm chí còn có xe đỗ trái phép ở những ngóc ngách không ai để ý, nên họ phải tìm kiếm rất kỹ. Họ còn đưa cho các tiểu thương xem tấm ảnh mờ của nghi phạm và ảnh của tên tội phạm bị truy nã, nhưng ai cũng nói là chưa từng gặp.
Lý Khinh Diêu khát khô cả họng, khi đi qua một tiệm tạp hóa nhỏ, cô bảo Trần Phổ dừng lại, rồi lấy từ tủ lạnh ra một chai nước đá, quét mã thanh toán rồi uống ừng ực.
Trần Phổ bước tới, hỏi cô: “Của tôi đâu?”
“Anh không có tay à?”
Trần Phổ không đáp trả, anh tự lấy một chai, quét mã. Gió từ điều hòa cửa tiệm thổi ra, Lý Khinh Diêu không nỡ đi ngay, cô lại rút khăn ướt trong túi ra, bọc quanh chai nước khoáng để làm lạnh, rồi rút một chiếc ra lau mồ hôi trên mặt.
Trần Phổ đứng dưới bậc thềm cửa tiệm, một tay cầm chai nước khoáng uống, mắt nhìn cô. Bình thường cô trắng như trứng gà bóc, còn hôm nay mặt mũi đỏ bừng, cởi mũ ra, mái tóc ướt đẫm dính vào trán. Áo thun trắng cũng có mồ hôi, vải áo dính vào xương quai xanh của cô. Cô cầm khăn ướt, lao trán và mặt từng chút một, ngón tay rất thon, động tác rất lịch sự.
Trong đầu Trần Phổ hiện lên một cụm từ tao nhã: Mồ hôi thơm ngát.
Lý Khinh Diêu cũng nhìn Trần Phổ, mồ hôi của anh còn nhiều hơn cả cô. Trước ngực ướt đẫm một mảng lớn, sau lưng cũng như thế. Dù đang uống nước đá, nhưng cổ Trần Phổ vẫn đẫm mồ hôi. Nhưng có lẽ anh đã quen rồi, giỏi chịu đựng hơn cô, nên không nôn nóng như cô.
Lý Khinh Diêu rút khăn ướt, khi đi ngang qua anh, cô áp chiếc khăn lên cổ anh, không nói một lời. Phần sau cổ anh vẫn luôn bị nắng gắt chiếu vào, mỗi lần cô ngẩng đầu đều sẽ nhìn thấy, cực kỳ khó chịu.
Sau cổ Trần Phổ mát lạnh, anh lấy khăn xuống, cười rồi trải chiếc khăn ướt ra lau một mảng rộng như đang rửa mặt, rồi lại lau quanh cổ, quả nhiên sảng khoái hơn nhiều.
“Cảm ơn nhé.” Anh đuổi theo nói với cô.
Lý Khinh Diêu không đáp lời anh.
Hai người đã kiểm tra gần xong khu vực mình phụ trách, nhưng vẫn không có phát hiện. Đúng lúc này, hai người đến rìa một góc trong chợ nông sản, bên ngoài là một con hẻm nhỏ, hai dãy nhà thấp, chỉ đủ cho một chiếc xe gắng gượng đi qua.
Trần Phổ nói: “Tiếp tục tiến về phía trước tìm xem sao.”
Hai người ra khỏi con hẻm, trước mắt là bãi đất trống, chất đầy rác rưởi lộn xộn. Đi xa hơn nữa là một sườn đồi, sườn đồi rất dốc, dưới sườn đồi là sân vận động của một trường trung học.
“Kia là gì?” Lý Khinh Diêu chỉ phía sau đống rác, hai người chạy tới rìa sườn đồi, bất ngờ phát hiện một chiếc xe van không biển số đậu ở đó.
Trần Phổ mở điện thoại, so sánh với tấm ảnh: “Đúng vậy, chính là chiếc xe này!”
Hai người mừng rơn, Lý Khinh Diêu lập tức gọi điện thoại báo cho đồng đội. Khi cô cúp điện thoại, Trần Phổ đã đeo găng tay, kéo cửa sau xe. Cửa chiếc xe mở ra dễ dàng, không khóa, anh lập tức nhoài người vào trong tìm kiếm.
Lý Khinh Diêu thấy thế cũng đeo găng tay, vòng qua ghế lái. Chiếc xe đậu rất gần rìa sườn đồi, chỉ cách chừng hai mươi cen-ti. Lý Khinh Diêu giậm lên mặt đất, cảm thấy cứng nên yên tâm mở cửa xe, cũng bắt đầu tìm kiếm.
Cô mở hộp điều khiển trung tâm, phát hiện chìa khóa xe, chứng tỏ ngay từ đầu hung thủ đã có ý định vứt xe. Cô lấy túi đựng vật chứng ra khỏi túi, bỏ chìa khóa xe vào trong, rồi tiếp tục thò người lục ngăn chứa đồ của ghế phụ.
Đúng lúc này, cô cảm thấy mặt đất dưới chân lún xuống, tiếng đất sụt vang lên. Toàn bộ cơ thể cô trượt xuống, Lý Khinh Diêu vội vàng bám lấy ghế xe bằng hai tay, nhưng ghế xe quá dày và khó bám, cô lại đeo găng tay nên lập tức tuột tay.
“Trần Phổ!” Cô hét lên.
Ngay lập tức, cô cảm nhận được có một người lao đến nhanh như gió, cơ hai bắp tay căng lên, ôm chặt lấy eo cô, kéo mạnh cô lên, lùi về sau vài bước. Vì động tác quá nhanh nên anh cũng không đứng vững, ngã ngồi ra đất. Lý Khinh Diêu va vào lòng anh.
Lý Khinh Diêu mặt cắt không còn giọt máu, chung quy lăn xuống từ dốc cao như vậy, không đến nỗi mất mạng nhưng gãy chân như chơi. Lần đầu tiên cô lâm vào tình huống nguy hiểm như vậy, người còn ngơ ngác, tim đập như trống bỏi, mặt cô tựa vào lồng ngực Trần Phổ, nghe thấy trái tim trong lồng ngực anh cũng đang đập “thình thịch” từng tiếng rất mạnh và nhanh.
Trần Phổ phản ứng rất nhanh, sau khi ngã, một tay anh giữ chặt eo cô, tay còn lại chống lên mặt đất, anh đã ngồi dậy, thở hổn hển, mặt mày nhăn nhó, hét lên: “Em định hù chết tôi à? Ai bảo em lại gần sườn núi? Muốn chết à?”
Lý Khinh Diêu trong lòng vốn đã hoảng sợ, người cũng mềm nhũn ra, nghe thấy anh hét, người cô lập tức cứng lại, cũng hét lên: “Em đã quan sát mặt đất rồi, giậm lên mặt đất thấy cứng, ai mà biết nó tự dưng sụt xuống! Hơn nữa đây là phát hiện quan trọng, em lại là người đầu tiên tìm thấy, để mình anh khám xét còn em đứng bên nhìn à? Anh hét gì mà hét!”
Trần Phổ nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì, rõ ràng lần này anh nổi giận thật rồi. Lý Khinh Diêu “hừ” một tiếng rồi mới nhận ra mình đang còn ngồi trên đùi anh, cảm giác ấm áp và rắn chắc. Một tay anh giữ chặt eo cô như năm chiếc kìm sắt, chặt đến mức da thịt cô có phần đau nhức. Ban nãy vì hoảng sợ nên một tay cô đã đặt trên ngực anh, nắm chặt quần áo, cơ bắp bên dưới rắn chắc. Cô còn ngửi thấy mùi hương trên người anh, nóng hầm hập, có mùi mồ hôi nhưng không khó ngửi. Gương mặt anh chỉ cách cô mười cen-ti, đôi mắt đen hệt như chú báo, vẫn đang trừng mắt đầy tức giận.
Toàn thân Lý Khinh Diêu thả lỏng đến lạ, bàn tay đang đặt trên ngực anh dần biến thành một ngón tay, khẽ chọc vào ngực anh rồi hỏi: “Anh còn định ôm đến bao giờ nữa?”
—Hết chương 55—
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT