“Bác sĩ, tình hình của Hướng Tư Linh giường số ba thế nào rồi?”

Ngoài phòng cấp cứu, Trần Phổ giữ bác sĩ lại.

“Trước đó cô ấy bị ngất đúng không? Đến bệnh viện được một lúc thì tỉnh lại rồi. Các kết quả xét nghiệm đều bình thường, không có vấn đề gì cả. Sau này phải nghỉ ngơi nhiều hơn, tránh kích động cảm xúc quá mức. Để cô ấy ở lại đây theo dõi thêm vài tiếng nữa là có thể xuất viện.”

Trần Phổ rút thẻ ngành ra, lặng lẽ đưa cho bác sĩ và hỏi: “Tôi muốn biết trước đó cô ta ngất thật hay ngất giả? Có chẩn đoán được không?”

Bác sĩ sững sờ một chút rồi hạ thấp giọng, nói: “Sau khi hoàn tất các xét nghiệm thông thường, chúng tôi đang định đo điện não đồ thì cô ấy tỉnh. Các chỉ số điện não đồ, huyết áp và điện tâm đồ của cô ấy đều bình thường. Tôi chỉ có thể nói rằng nếu một người đột ngột ngất xỉu, các chỉ số này thường sẽ bất thường nhưng các chỉ số của cô ấy rất ổn định. Tuy nhiên, điều này cũng không phải là tuyệt đối mà chỉ là tình trạng của đa số người.”

Trần Phổ chào bác sĩ rồi đến khu vực theo dõi phòng bệnh tại phòng cấp cứu. Diêm Dũng và Châu Dương Tân đang đứng canh giữ tại cửa một gian phòng bệnh quay lưng về phía Trần Phổ, to nhỏ với nhau.

Châu Dương Tân: “Từ lúc Lạc Hoài Tranh đến, gái Diêu không thèm đứng cùng chúng ta nữa.”

Diêm Dũng: “Cô ấy quan tâm đến người ta còn nhớ gì đến chúng ta đâu.”

Châu Dương Tân: “Thề, nhìn kiểu gì cũng đúng là một cặp trời sinh.”

Diêm Dũng: “Còn hơn là để mấy tên chó Đội một Đội ba hưởng.”

Trần Phổ đứng phía sau, cách họ nửa mét. Anh chỉ cảm thấy trái tim giống như có một sợi dây dài thít chặt, đầu kia của dây không biết đang nằm ở đâu. Lúc này, sợi dây mảnh ấy đang bị hai kẻ ăn cây táo rào cây sung kéo đung đưa, đứt đôi bất cứ lúc nào.

Anh ngẩng đầu nhìn xuyên qua vai hai người, hướng mắt về hành lang phía trước.

Đêm đã khuya rồi, nhưng đây là phòng cấp cứu, hành lang vẫn có người qua lại liên tục. Lạc Hoài Tranh đang ngồi trên hàng ghế sắt màu xanh. Vì trời nóng nên anh đã cởi chiếc áo vest vắt trên cánh tay, chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần Tây đen, tôn lên dáng người cao gầy đĩnh đạc và phong thái thoát tục.

Trần Phổ và các cảnh sát hình sự mặc áo thun, mồ hôi nhễ nhại. Lạc Hoài Tranh ăn mặc chỉnh tề quần dài áo dài nhưng hình như không đổ mồ hôi nhiều. Hơn nữa từ sau khi ra tù, làn da của anh có lẽ đã trắng lại, ngồi trong góc tối ánh sáng le lói trông lại càng trắng trẻo và gọn gàng.

Trần Phổ liếc mắt nhìn, đôi mắt cứ như bị thứ gì đó đâm nhẹ. Lý Khinh Diêu trắng trẻo gọn gàng giống Lạc Hoài Tranh đang lấy hai chai nước từ máy bán hàng tự động, quay sang đưa cho Lạc Hoài Tranh. Lạc Hoài Tranh mỉm cười cảm ơn cô. Cô cười tươi không nói gì, cầm chai nước còn lại và ngồi xuống cạnh Lạc Hoài Tranh.

Không ngờ cô lại ngồi sát Lạc Hoài Tranh! Giữa hai người không có một khoảng trống nào cả.

Sau đó, Lạc Hoài Tranh giơ tay định vặn nắp chai giúp cô nhưng Lý Khinh Diêu cười nhẹ, tránh tay và tự vặn nắp uống vài ngụm nước. Lạc Hoài Tranh yên lặng nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng vô cùng.

Trần Phổ ngỡ như mình đang nằm mơ.

Anh chỉ đi thẩm vấn Hướng Tư Linh một lúc, Hướng Tư Linh còn giả vờ ngất và được mọi người vội vàng đưa đến bệnh viện. Từ đầu chí cuối cũng chỉ mới hai ba phút đồng hồ.

Tại sao hai người bỗng dưng thân thiết như chưa hề có khoảng cách bảy năm?

Có lẽ là ánh mắt của Trần Phổ quá u ám, đến nỗi Diêm Dũng và Châu Dương Tân đứng cách đó nửa mét còn chưa nhận ra sự hiện diện của anh thì Lý Khinh Diêu cách đó hơn mười mét đã nhìn thấy anh trước. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt của nữ Bồ Tát đã dao động khiến con tim Trần Phổ nóng lên. Cô đang định đứng dậy.

Lạc Hoài Tranh cũng đã nhìn thấy Trần Phổ, vẻ mặt rất điềm tĩnh.

Ngay lúc này.

Lạc Hoài Tranh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Lý Khinh Diêu, ghé sát nói gì đó. Lý Khinh Diêu không đứng dậy ngay mà quay đầu nói chuyện với anh.

Trong phút chốc, hai người đều không còn nhìn Trần Phổ nữa.

Trần Phổ tức sôi máu.

Nhưng chỉ biết dồn hết sức âm thầm rủa một câu “mẹ kiếp” sâu cay.

Dù chỉ là một hành động rất bình thường nhưng trái tim đàn ông lớn hơn lỗ kim và xúc giác nhạy bén như chó săn của Trần Phổ cũng hoàn toàn nhận ra những thay đổi tế nhị trong thái độ của Lạc Hoài Tranh đối với Lý Khinh Diêu.

Nhưng Trần Phổ không quên đặt công việc lên hàng đầu, trọng trách đè nặng trên vai, anh cố ép bản thân không để ý đến đôi chim cu kia. Trần Phổ cố gắng xoa dịu con tim xao động, hỏi: “Hướng Tư Linh thế nào rồi?”

“Đù, cậu đến từ khi nào thế? Không có tí tiếng động nào.”

Trần Phổ nhìn Châu Dương Tân, thầm nghĩ đương nhiên hai người không nghe thấu, hai con lợn dốt này còn đang giúp người ngoài đập chậu nhà ông đây.

Có lẽ là ánh mắt Trần Phổ lạnh như băng nên hai người lập tức nghiêm túc lại. Diêm Dũng nói: “Đã tỉnh từ lâu rồi ạ. Cô ta đang nằm trong phòng, nói mình chóng mặt.”

Đây là một phòng bệnh ba giường, nhưng hiện tại chỉ có mình Hướng Tư Linh nằm ở đây. Trần Phổ nhìn qua ô cửa thủy tinh trên cửa thấy Hướng Tư Linh đang đắp chăn, nhắm mắt, một tay đặt trên trán.

Ngay lúc này, Lý Khinh Diêu cũng bước tới, còn Lạc Hoài Tranh thì vẫn ngồi im tại chỗ. Bây giờ Trần Phổ thật sự không muốn nhìn thấy cô, anh gõ cửa rồi đẩy cửa đi vào. Lý Khinh Diêu lập tức theo sau. Phương hướng này luôn là do hai người điều tra, Diêm Dũng và Châu Dương Tân tuy cũng theo vào trong nhưng chỉ đứng gần cửa để khỏi làm chật chội xung quanh giường bệnh.

Trần Phổ đi thẳng đến giường bệnh, gọi: “Hướng Tư Linh, Hướng Tư Linh.”

Hướng Tư Linh từ từ mở mắt, giọng nói yếu ớt: “Xin lỗi, tôi không ngờ mình lại đột ngột ngất xỉu. Làm phiền cách anh rồi.”

Trần Phổ nói: “Không sao, bây giờ có thể nói chuyện được không?” Lý Khinh Diêu lấy bút ghi âm ra bật lên.

Hướng Tư Linh “ừm” một tiếng, đưa tay che mắt, nước mắt lăn dài. Cô ta nói: “Cảm ơn các anh. Có lẽ các anh vất vả lắm mới tìm được tờ giấy phẫu thuật phá thai đó đúng không? Chính tờ giấy phẫu thuật này đã giúp tôi nhớ lại. Vào đêm Hướng Vĩ qua đời, sau cú sốc lớn, tôi không những quên hết chuyện tối hôm đó mà còn quên rất nhiều chuyện trước đó nữa.”

Bác sĩ tâm lý của tôi từng nói rằng, khi con người chịu cú sốc tâm lý nghiêm trọng, tiềm thức có thể sẽ lựa chọn khóa chặt những ký ức đó để bảo vệ bản thân. Vậy nên khi nhìn thấy ghi chép nạo phá thai, trong đầu tôi nổi cái “rầm” sau đó tôi không còn biết gì nữa. Nhưng sau khi tỉnh lại, những ký ức đó, những chuyện kinh khủng đó đã tự chạy trong đầu tôi. Hóa ra chúng không phải chưa từng xảy ra mà là tôi đã chọn cách quên đi.”

Trần Phổ và Lý Khinh Diêu chỉ lặng lẽ nhìn cô ta, không nói tin, cũng không nói không tin.

“Vậy cô đã nhớ ra năm mười lăm tuổi ai là người đã làm cô mang bầu rồi à?” Trần Phổ hỏi.

Lý Khinh Diêu cắn môi, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cảnh sát Trần, Khinh Diêu, tôi muốn thay đổi lời khai, lật án cho Lạc Hoài Tranh. Tôi đã nhớ ra tất cả rồi. Người giết chết Hướng Vĩ không phải Lạc Hoài Tranh mà là Lý Mỹ Linh mẹ tôi.”

Diêm Dũng và Châu Dương Tân đều chấn động.

Trần Phổ vẫn rất điềm tĩnh, còn Lý Khinh Diêu mặt lạnh như tiền nhưng suýt nữa đã rơi nước mắt. Cô phải gồng mình kìm nén.

Cô nói: “Cô chắc chắn chứ? Cô phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói.”

Hướng Tư Linh nhìn cô, cũng đã nhìn thấy viền mắt đỏ ửng của cô. Hướng Tư Linh mỉm cười, đôi mắt của cô ta cũng đỏ lên, cô ta nhẹ nhàng nói: “Tôi chắc chắn. Lạc Hoài Tranh nhà cậu đâu?”

Lý Khinh Diêu nhận ra Hướng Tư Linh sau khi tỉnh dậy có gì đó khác trước. “Lạc Hoài Tranh nhà cậu” là câu chỉ có thời Trung học mọi người mới gọi.

Nhưng Lý Khinh Diêu hoàn toàn không tin những cái cớ như ngất xỉu, phòng vệ tâm lý, phục hồi ký ức.

Lý Khinh Diêu cho rằng Hướng Tư Linh giả vờ ngất là để câu giờ, bởi vì báo cáo phá thai xuất hiện ngoài kế hoạch nên cô ta đang suy nghĩ lại đối sách, sửa soạn lý do thoái thác.

Đúng vậy, có lẽ ban đầu cô ta không định tiết lộ việc mình bị xâm hại tình dục, bởi vì chuyện này không liên quan đến việc rửa tội cho Lạc Hoài Tranh. Hơn nữa, hai người đàn ông có khả năng xâm hại cô ta là Hướng Vĩ và La Hồng Dân đều đã bị giết. Nếu xác định được ai trong số họ, cô ta đều có động cơ giết người. Trần Phổ đã từng nói đây là một ván cờ đối với Hướng Tư Linh. Hơn nữa, trong báo cáo cũng ghi cô ta bị xâm hại tình dục không chỉ một lần. Thế nên Hướng Tư Linh không thể bịa ra người thứ ba để qua mắt cảnh sát.

Nhưng bây giờ cô ta phải chọn ra một người. Hướng Tư Linh tỉnh lại, chứng tỏ cô ta đã chuẩn bị xong lý do thoái thác.

Ngoài ra, viện những lý do như vấn đề tâm lý, mất trí nhớ rõ ràng là con đường thoát tội là Hướng Tư Linh tìm cho mình để bao biện cho lời khai man năm xưa.

Nhưng Lý Khinh Diêu cũng nhận ra lần này Hướng Tư Linh thật sự muốn lật án giúp Lạc Hoài Tranh, cô ta vòng một vòng lớn như vậy, trả lại sự trong sạch cho anh khiến Lý Khinh Diêu cảm thấy phức tạp trong lòng. Điều gì đã khiến Hướng Tư Linh thay đổi thái độ? Chẳng nhẽ là cắn rứt lương tâm? Hay là vì Lạc Hoài Tranh?

Nhưng sự trong sạch đến muộn liệu có gọi là trong sạch? Có đáng để cảm kích không?

Không, không đáng chút nào. Cõi lòng Lý Khinh Diêu lạnh như băng.

Nhưng Lý Khinh Diêu vẫn thuận theo lời cô ta, nghiêng đầu nói: “Lạc Hoài Tranh đang đợi bên ngoài.”

Hướng Tư Linh nhìn sâu vào mắt cô, nói: “Hãy đối xử với cậu ấy thật tốt.” Sau đó, cô ta nhìn Trần Phổ, nói một câu khiến tất cả mọi người sửng sốt.

“Tôi có chứng cứ chứng minh người giết Hướng Vĩ là Lý Mỹ Linh.”



Đó là một đoạn video tự thú của Lý Mỹ Linh.

Có lẽ không thể nói là tự thú, bởi vì video này giống như được quay lén.

Nhìn cách bài trí trong phòng thì đây chính là căn phòng rộng của Lý Mỹ Linh tại tiệm mát xa. Camera cũng không đặt ở góc chính diện, trông giống như được quay từ phía dưới lên, một phần ống kính còn bị che khuất nhưng vẫn quay được rõ ràng khuôn mặt của Lý Mỹ Linh.

Bà ta mặc một chiếc váy ngủ lụa hai dây, đang lười biếng dựa vào đầu giường hút xì gà.

Có giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi vang lên ngoài khung hình: “Anh đã kể cho chị nghe bí mật thảm hại nhất của anh rồi. Chị không có gì muốn chia sẻ với anh sao?”

Lý Mỹ Linh nở nụ cười quyến rũ, nói: “Chị thì có bí mật gì đâu? Bí mật của chị anh biết hết rồi mà?”

Người đàn ông cười tươi, quay lưng lại với ông kính và bước vào. Hắn ta chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, hai người ôm hôn nhau say đắm.

Hình ảnh bị gián đoạn một chút, theo phân tích của bộ phận kỹ thuật thì đoạn video này đã được chỉnh sửa.

Ống kính vẫn hướng về phía chiếc giường, vẫn là Lý Mỹ Linh nhưng lần này cả hai tựa sát vào nhau, người đàn ông chỉ để lộ nửa ngực không lộ mặt.

Lý Mỹ Linh nói: “Chị từng giết người.”

Trên gương mặt bà ta xuất hiện biểu cảm kỳ lạ: Sự phấn khích, bí ẩn và lạnh lùng đan xen với nhau.

“Ai thế?”

“Lão chồng cũ của chị.”

Người đàn ông ngờ vực: “Em có nghe qua vụ án đó rồi, năm đó còn gây xôn xao dư luận. Hung thủ không phải là sinh viên Thanh Hoa à?”

Lý Mỹ Linh lắc đầu, cười khúc khích: “Thực ra đêm hôm đó chị cũng có mặt. Ở phía sau kệ trong kho hàng của cửa hàng chị có một cánh cửa nhỏ, giấu kín lắm, cảnh sát không biết. Khi chị vào…” Mắt Lý Mỹ Linh lóe lên tia sáng lạnh lẽo, “Lạc Hoài Tranh và Hướng Vĩ đều đã ngất xỉu, cả hai đều bị thương nặng, đâu đâu cũng toàn là máu. Nhưng tên súc sinh Hướng Vĩ lại tỉnh dậy, hắn ta dám cưỡng hiếp con gái chị lại còn định giết hai mẹ con chị! Chị bèn cầm chân nến trong tay Lạc Hoài Tranh, một lần, hai lần, thêm một lần nữa…đánh hơn chục lần, cuối cùng cũng đánh chết tên súc sinh đó. Loại bỏ đi đấy không xứng làm đàn ông, khi sống không nuôi nổi gia đình, thấy chị và La yêu nhau cũng chẳng dám ho he. Thôi chết quách đi cho rảnh nợ, khỏi làm gánh nặng cho mẹ con chị cả đời.”

Lý Mỹ Linh ngẩng đầu nhìn người đàn ông: “Sợ không? Chị từng giết người đấy.”

Bàn tay người đàn ông xuất hiện trong camera, hắn ta khẽ khàng vuốt ve gương mặt Lý Mỹ Linh, nói: “Làm mẹ thì phải rắn, giết hắn là đúng. Chị là một người phụ nữ tốt, loại súc sinh này đáng bị giết. Cục cưng, chị yên tâm, anh sẽ không nói ra đâu.” Rồi hắn ta lại hơi lo lắng, hỏi: “Vậy chị không để lại dấu vân tay chứ?”

“Đương nhiên không, chị đâu có ngốc. Trên cái chân nến đó có dấu vân tay và máu của Lạc Hoài Tranh, chị lót thêm một miếng vải rồi mới cầm. Nếu không thì bảy năm trước cảnh sát đã bắt chị rồi.”



Cảnh sát hỏi Hướng Tư Linh cô lấy đâu ra đoạn video này. Hướng Tư Linh nói một năm trước Lộ Tinh đã đưa cho cô ta xem và đe dọa sẽ báo cảnh sát nếu cô không đưa cho hắn ta 1 triệu tệ.

“Tại sao lúc đó cô không báo ngay cho cảnh sát và cung cấp bằng chứng này?”

“Thực ra tôi đã biết chuyện của Lộ Tinh và mẹ tôi từ lâu nhưng tôi chưa bao giờ nói với các anh. Dù sao cũng không nên vạch áo cho người xem lưng. Bà ấy là mẹ tôi nên tôi không muốn nói. Khi nhìn thấy đoạn video này, tôi vẫn chưa được tư vấn tâm lý nên không nhớ gì cả, luôn cho rằng người giết Hướng Vĩ là Lạc Hoài Tranh. Bản năng tôi không tin nên đã đi tìm mẹ để đối chất. Mẹ tôi cũng nói bà ấy chỉ chém gió mà thôi chứ hoàn toàn không có chuyện này xảy ra, sau đó còn cãi nhau với Lộ Tinh một trận. Nhưng sau khi cãi nhau, họ vẫn không chia tay mà lại quay về với nhau. Tôi không biết Lộ Tinh đã cho bà ấy ăn bùa mê thuốc lú gì mà mẹ tôi lại nguôi giận.  Hai người họ cứ giở ngón bịp, còn tôi thì phải gánh. Tôi không còn để tâm đến họ. Lộ Tinh cũng không tìm tôi nữa.”

“Vậy bây giờ tại sao cô lại cho rằng video đó đáng tin?”

Hướng Tư Linh ngước đôi mắt đỏ hoen nhìn những cảnh sát trang nghiêm ngồi đối diện, cô ta nói: “Bởi vì hôm nay tôi đã nhớ lại đêm hôm đó và những chuyện xảy ra sau đó.”

—Hết chương 107—

Mấy nay chắc mọi người ngóng chờ lắm ha. Bạn nhỏ nhà chị Mặc bị sốt nên chị í có xin nghỉ bốn ngày luôn, không cập nhật truyện nên tui được mấy hôm rảnh rang. Hôm qua chị í cập nhật lại truyện bằng một chương siu dài, dịch mún hụt hơi lun.

Và mọi người có nhớ Hướng Tư Linh gặp bác sĩ tâm lý là ngay sau khi cô ta tốt nghiệp cao đẳng không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play