Đây có lẽ là chuyến xe kỳ lạ nhất Lý Khinh Diêu từng ngồi.

Trần Phổ lái xe, cô ngồi ghế phụ. Hướng Tư Linh và Lạc Hoài Tranh ngồi ghế sau. Lái xe từ phòng khám tâm lý đến cục cảnh sát mất hai mươi hai phút, bốn người đều ngồi thẳng lưng suốt cả chặng đường, không ai nói chuyện với ai.

Họ giữ yên lặng suốt cho tới khi đến cục cảnh sát.

Lý Khinh Diêu không hay biết rằng khi đang đi trên đường, Trần Phổ đã nhìn gương chiếu hậu, còn Lạc Hoài Tranh thì nhìn góc nghiêng của Lý Khinh Diêu từ phía sau. Trần Phổ nhận ra, ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người đàn ông giao nhau trong gương chiếu hậu rồi lặng lẽ quay đi.

Cuộc thẩm vấn Hướng Tư Linh lần này hoàn toàn khác lần trước, bởi vì cuộc thẩm vấn hôm nay liên quan đến một vụ án mạng từng gây chấn động. Thực ra năm đó, đã có không ít các cảnh sát hình sự tham gia điều tra không đồng ý với kết quả điều tra nhưng bằng chứng đã nói lên tất cả và cuối cùng Lạc Hoài Tranh bị kết án. Vì vậy, hôm nay ngoài các thành viên cốt cán trong Đội hai, còn có một số cảnh sát hình sự năm đó cũng có mặt tại cục. Đội trưởng Đinh Quốc Cường đích thân đến phòng thẩm vấn, đến cả cục trưởng cũng hỏi thăm từ sáng sớm nay.

Vì cấp trên rất coi trọng vụ án nên hôm nay hai vị cảnh sát lão làng là Trần Phổ và Phương Giai sẽ phụ trách thẩm vấn chính. Lý Khinh Diêu đương nhiên đồng ý, vì Phương Giai quả thật có kinh nghiệm phong phú hơn. Hơn nữa, cô và Hướng Tư Linh là bạn học cũ, vụ việc nghiêm trọng nên tránh mặt cũng là điều dễ hiểu.

Lạc Hoài Tranh theo họ về cục cảnh sát, không nói một lời. Trần Phổ cân nhắc sau này có thể sẽ hỏi anh ấy nên đã để anh ấy đứng chờ tại hành lang ngoài phòng thẩm vấn. Dọc đường đi, Lý Khinh Diêu vẫn chưa nói câu nào với Lạc Hoài Tranh.

Phương Giai vào phòng thẩm vấn trước, Trần Phổ dừng bước tại cửa. Anh vẫy tay gọi Lý Khinh Diêu đang định đi sang phòng bên cạnh để nghe.

Trông cô vẫn rất bình tĩnh, không hề nổi cơn thịnh nộ như hai lần trước khi bắt gặp Lạc Hoài Tranh và Hướng Tư Linh “dan díu” với nhau. Nhưng Trần Phổ không biết rốt cuộc cô đã chai lì giống như anh hay là thật sự không còn để tâm nữa. Nhưng hiện tại không phải lúc suy nghĩ về những điều đó.

Mặc dù trong lòng rất ngần ngại nhưng anh cũng hiểu rằng Lý Khinh Diêu là người thích hợp nhất để dò hỏi Lạc Hoài Tranh. Khung cảnh đối đầu căng thẳng giữa Lạc và Hướng tại phòng khám tâm lý vừa rồi chắc chắn có vấn đề. Họ cần làm rõ nguyên do vụ việc.

Thế là Trần Phổ hạ giọng: “Em có thể nói chuyện với Lạc Hoài Tranh một cách bình tĩnh và khách quan không?”

Lý Khinh Diêu nhướng mắt nhìn anh, “Sao lại không thể?”

Trần Phổ tươi cười, nói với cô: “Thám thính xem giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì.”

“Em hiểu rồi.”

Lý Khinh Diêu xoay người định đi thì Trần Phổ liếc thấy Lạc Hoài Tranh đứng ở hành lang đang ngẩng đầu nhìn sang bên này. Nếu là ở nơi khác, Trần Phổ nhất định sẽ thoải mái xoa đầu Lý Khinh Diêu, hoặc vỗ vai khích lệ cô cho Lạc Hoài Tranh xem. Nhưng đây là cục cảnh sát, xung quanh toàn là camera và tai mắt nên anh chỉ đành bình tĩnh nhìn cô bước về phía Lạc Hoài Tranh rồi quay người đi vào phòng thẩm vấn.

Lý Khinh Diêu đi được vài bước thì sững sờ.

Trong hành lang có lác đác vài người qua lại, Lạc Hoài Tranh cúi đầu ngồi một mình trên chiếc ghế sắt xanh lá, hai cánh tay gác lên đùi, ngón cái và ngón trỏ tay phải vân vê ngón cái tay trái như đang suy tư.

Sự tĩnh lặng của anh chẳng khác xưa, nỗi cô đơn bây giờ là thứ chưa từng hiện hữu trong thời niên thiếu. Mỗi lần gặp anh sau khi tái ngộ, dù anh cười, dù anh phong độ lịch lãm, nhưng lúc nào cũng buồn bã ủ dột.

Lý Khinh Diêu ngồi xuống ghế trống bên cạnh anh. Lạc Hoài Tranh ngẩng đầu lên rồi lại cúi mặt xuống, hai tay cũng thôi cử động.

“Dạo này cậu thế nào?” Lý Khinh Diêu quyết định mở đầu bằng một câu hỏi không áp lực.

“Tớ vẫn ổn, công việc rất thuận lợi.” Anh cười và nói: “Những khách hàng Hướng Tư Linh giới thiệu đều đã ký hợp đồng, năm nay không phải lo cơm áo rồi.”

Giọng điệu tự giễu của anh khiến Lý Khinh Diêu lại thấy bức bối trong lòng. Cô thản nhiên nói: “Cô ta nợ cậu thì cậu cứ lấy thoải mái. Đừng giống như trước kia, lúc nào cũng trói buộc bản thân bằng hai chữ đạo đức.”

Anh ngồi thẳng dậy, gật đầu nói: “Cậu nói chí phải.”

Mũi Lý Khinh Diêu cay cay, thần thái này vẫn có gì đó giống như xưa. Thần đồng lạnh lùng chững trạc trước mặt toàn trường cái gì cũng nghe theo cô. Chỉ trừ việc học, anh nhất quyết bắt cô phải làm xong những câu hỏi cuối của những phần cô yếu vì sợ cô không thi đậu Bắc Kinh.

Phải dò hỏi cậu, Lý Khinh Diêu tuy không đành lòng nhưng cô buộc phải làm.

“Lúc nãy ở phòng khám tớ thấy cậu hình như tức giận, đã xảy ra chuyện gì thế? Cô ta lại làm gì cậu à?”

Lạc Hoài Tranh vừa quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt của cô ở ngay trước mặt. Đối diện với đôi mắt trong veo ấy, anh không biết phải mở lời thế nào. Uất ức suốt bao nhiêu năm qua, cuộc đời bị đảo lộn, còn cả…tình yêu sâu đậm một thời với cô đều đã tan vỡ chỉ vì một khoảnh khắc của người khác. Dù rằng bây giờ anh đã nhận được một lời nói thật lòng từ Hướng Tư Linh nhưng những điều đó mãi mãi cũng không thể quay trở lại.

Lạc Hoài Tranh cúi đầu cười, anh lại nhìn ngón tay của mình và nói: “Cô ta đã lên kế hoạch cả rồi. Có lẽ hôm nay cô ta sẽ khai thật với các cậu, cứ để cô ta nói trước đi.”

Nụ cười ấy rất nhẹ nhàng, thậm chí còn toát ra sự dịu dàng. Con tim Lý Khinh Diêu như bị một lưỡi dao nhỏ nhẹ nhàng khứa mất một phần. Cô nói: “Được. Mấy hôm nay cậu vất vả rồi. Cảm ơn cậu.”

Lạc Hoài Tranh nghĩ, sao hôm nay hai người ai cũng nói với anh, cảm ơn cậu, cậu vất vả rồi. Hướng Tư Linh là vì ích kỷ, có lẽ cô ta đã cảm thấy mãn nguyện khi anh cúi đầu khom lưng, nhưng Lý Khinh Diêu thì khác.

Khi cô nói như vậy, Lạc Hoài Tranh liền hiểu ra, cô biết anh đang làm gì và cũng biết anh muốn đạt được điều gì. Và với tư cách là một cảnh sát, cô vô cùng biết ơn vì điều đó.

Anh nghĩ, tại sao trước đây mình lại sợ cô khác xưa? Anh sợ cô khinh thường mình, sợ cô không còn thuần khiết nữa, thế thì một giấc mộng thuở thiếu thời khác cũng sẽ tan vỡ.

Nhưng rõ ràng cô vẫn giống như xưa, tâm tư vẫn sáng trong, thông minh độ lượng và có một trái tim tưởng như lạnh lùng nhưng thực ra lại vô cùng ấm áp. Những lần cô giận anh trước kia, chắc chắn là vì giận anh không biết cố gắng. Anh hiểu mà, cô giận là đúng.

Lạc Hoài Tranh lại cười tươi, anh nói rất thoải mái: “Không có gì đâu.”

Lý Khinh Diêu cong mắt, cô không hoàn thành nhiệm vụ Trần Phổ giao và cũng chẳng buồn hoàn thành nữa, cô hỏi: “Cậu uống nước không? Tớ đi lấy cho cậu chai nước.”

“Thôi khỏi.” Anh nói, “Ở phòng khám tâm lý tớ đã uống no nước rồi.”

“Ồ.”

Hai người lại ngồi yên lặng một lúc, họ vô tình nhìn nhau, cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu, ai nấy đều bật cười.

“Chúng tớ cũng có phát hiện quan trọng liên quan đến Hướng Tư Linh.” Lý Khinh Diêu nói, “Nhưng tạm thời vẫn chưa thể tiết lộ với cậu, có lẽ cậu sẽ biết được sớm thôi.”

Anh gật đầu nói, “Ừ.”

Lý Khinh Diêu bỗng nhiên rất muốn trò chuyện thêm với anh, cô muốn nghe anh kể về cuộc sống những năm qua, muốn trò chuyện cùng anh về những người bạn chung của họ, về những dự định và mơ ước cho tương lai. Thậm chí ngay lúc này đây, cô nghĩ sự thật về vụ án và người trong phòng thẩm vấn thật ra đều không còn quan trọng đối với cô và Lạc Hoài Tranh nữa. Những năm qua, cô và anh đã đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau, cô tắm nắng mặt trời, còn anh sống trong bóng tối. Hai người đều mong muốn tìm ra chân tướng năm đó. Nhưng hôm nay, khi kết quả đã đến gần, hai người sát cánh chờ đợi đều giữ một sự bình tĩnh lạ thường.

Lý Khinh Diêu cũng cười.

Lạc Hoài Tranh hỏi: “Cảnh sát Lý cười gì thế?” Giọng điệu của anh đã thân thuộc và thoải mái hơn trước.

“Không có gì đâu tổng giám đốc Lạc.” Cô nói, “Cậu lại cười gì thế?”

“Tớ cũng có cười gì đâu. Làm ơn đừng gọi tổng giám đốc Lạc nữa. Công ty nhỏ như mắt muỗi mà cũng gọi là tổng giám đốc thì ngại chết.”

Hai người lảm nhảm với nhau, hết chuyện này sang chuyện khác, nói không ngừng nghỉ. Hoàn toàn không hay biết ngay phía sau lưng không xa, những thành viên Đội hai không đủ tư cách vào phòng thẩm vấn đều chen chúc ở góc tường, lén lút nhìn bóng lưng hai người. Ví dụ: Châu Dương Tân, Diêm Dũng, xx, xxx…

“Kề vai rồi kề vai rồi…lại tách ra rồi!” Diêm Dũng FA kích động nói.

“Tôi nói cho các cậu nghe, hai người này chắc chắn có tình cảm. Ánh mắt Lạc Hoài Tranh nhìn gái Diêu như có tơ vương ấy! Hơn nữa các cậu đã bao giờ thấy em Diêu gần gũi dịu dàng với thanh niên FA như thế chưa?” Châu Dương Tân chuyên gia phân tích hành vi tâm lý tội phạm nói.

Mọi người thi nhau gật đầu.

Diêm Dũng không phục, “Trước đây anh Trần Phổ cứ dẫn gái Diêu đi điều tra vụ án suốt ngày còn gì?”

“Cậu ngu vừa thôi.” Một cảnh sát to con từng bị Trần Phổ “chỉnh” cho nhớ đời phản bác, “Trần Phổ là hòa thượng! Cậu còn mong cây sắt nở hoa à?”

“Đúng đúng đúng! Tôi còn hút gái hơn Trần Phổ nữa là. Nhắc đến cậu ta làm gì, xui xẻo.”

“Hahaha!”

Các cảnh sát hình sự quan sát hai người đang trò chuyện vui vẻ, bầu không khí hòa hợp, tâm trạng ai nấy đều phức tạp. Dù nhìn từ góc độ nào thì họ cũng cảm thấy đây là một đôi trời sinh. Người nam thì đẹp trai nho nhã, còn người nữ dịu dàng thông minh. Hai người ngồi cạnh nhau, mọi thứ xung quanh đều trở nên thừa thãi. Họ cứ như đang lặng lẽ tỏa sáng. Bạn thật sự không nỡ tiến tới làm phiền, bạn không xứng.

Thế nhưng, Lý Khinh Diêu là “cục cưng” của Đội hai, là cô gái duy nhất, cũng là đóa hoa cao ngạo trong lòng rất nhiều cảnh sát hình sự Đội một và Đội ba. Lạc Hoài Tranh dù sao cũng đã từng ngồi tù, những cảnh sát ấy xem nhau như anh em nên cảm thấy không cam tâm. Nào có chuyện một nữ cảnh sát yêu một phạm nhân cải tạo, chắc chắn cục trưởng cũng không đồng ý.

Nhưng vụ án năm đó gần đây có khả năng được lật lại và tái thẩm. Nếu thật sự là một vụ án oan, Lạc Hoài Tranh vô tội thì cậu ta sẽ không còn là phạm nhân cải tạo nữa.

Hơn nữa, sinh viên được tuyển thẳng vào Đại học Thanh Hoa, thần đồng đứng đầu toàn khối năm đó, còn xuất sắc hơn cả gái Diêu. Hiện tại, Lạc Hoài Tranh là một doanh nhân trẻ khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng trong ngành công nghệ cao, dù không sánh được với những tập đoàn lớn nhưng chắc chắn vượt xa những người bình thường.

Hơn nữa hai người còn từng là một đôi yêu nhau, là mối tình đầu quý giá. Từ lúc vụ án La Hồng Dân xảy ra, Lý Khinh Diêu đã nói với Trần Phổ và Đinh Quốc Cường, các thành viên Đội hai ít nhiều gì cũng biết, chẳng có gì phải giấu giếm cả. Nếu thật sự quay xe thì tình yêu của hai người này giống y như trong phim – Đôi trẻ trời sinh một cặp, số phận trớ trêu, chia ly rồi trùng phùng, xúc động lòng người. Một người giàu cảm xúc như Diêm Dũng cũng sắp trở thành fan couple của hai người rồi.

“Nếu Lạc Hoài Tranh thật sự lấy lại được sự trong sạch, tôi sẽ đồng ý chuyện này.” Châu Dương Tân là người đầu tiên ủng hộ.

Diêm Dũng: “Chắc chắn là được!”

Cũng có người nghi ngờ: “Chắc không đâu, dù cậu ta trong sạch nhưng cũng đã từng ngồi tù rồi. Lý Khinh Diêu tiêu chuẩn cao như thế, liệu có chấp nhận không?”

Mọi người đang bàn tán thì đột nhiên cửa phòng thẩm vấn mở ra, Trần Phổ lao ra: “Chú Bạch đâu?”

Chú Bạch là bác sĩ trong cục, Châu Dương Tân lập tức trả lời: “Hôm nay chú Bạch đi họp ở thành phố rồi.”

Lý Khinh Diêu lập tức đứng dậy chạy về phía Trần Phổ. Lạc Hoài Tranh cũng đứng dậy theo cô nhưng vẫn đứng im tại chỗ. Những thành viên khác trong Đội hai cũng kéo đến cửa phòng thẩm vấn.

“Xảy ra chuyện gì?” Lý Khinh Diêu hỏi.

Sắc mặt Trần Phổ rất lạnh lùng, “Ban đầu vẫn bình thường. Nhưng chúng tôi vừa mới lấy ra tờ giấy phẫu thuật phá thai năm đó, Hướng Tư Linh nhìn một cái liền ngất đi.”

Lý Khinh Diêu và mọi người nhìn vào trong phòng, thấy Hướng Tư Linh ngã ra ghế, hai mắt nhắm chặt, không nhúc nhích. Phương Giai đứng bên cạnh cô ta bảo vệ cẩn thận.

Lý Khinh Diêu và Trần Phổ nhìn nhau, anh khẽ lắc đầu với cô.

Lý Khinh Diêu đã hiểu ý anh: Dù Hướng Tư Linh ngất thật hay ngất giả, hiện tại họ phải đưa cô ta đến bệnh viện để tránh xảy ra rắc rối.

Nếu là ngất giả…Lý Khinh Diêu nghĩ bụng, xem ra tài liệu phá thai họ tìm thấy thật sự đã khiến Hướng Tư Linh một người luôn suy tính chu toàn không kịp trở tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play