Thế là Phong Ngọc Lan bèn xách ghế đẩu nhỏ, theo họ đến trong gò đất.

Giờ trời đã hơi tối rồi, nhưng vì để xem rõ họ chơi bóng, vài người đàn ông nghĩ cách thắp lửa treo ở xung quanh, nên có thể nhìn rõ động tác của họ.

Có lẽ là thường xuyên chơi thế này, nên động tác của nhóm Đường Minh Sơn cũng không cứng đờ đến thế.

Đại khái khoảng một tiếng, đội của Đường Minh Sơn thắng.

Thấy Đường Minh Sơn đầu đầy mồ hôi, Phong Ngọc Lan cười nói: “Về đi tắm đi.”

Đường Minh Sơn gật đầu, tiện tay cầm lấy ghế đẩu cô đang xách, một đường đi lên lầu.

Ngày hôm sau, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cùng ra khỏi nhà, Đường Minh Sơn không yên tâm để cô tự đến đó, nên đưa cô đi trước rồi anh mới đến nhà máy sản xuất giấy, vừa kịp giờ, không đến trễ.

Cô gái trẻ đã kết hôn được tuyển chung đợt với Phong Ngọc Lan, lúc này đang mặt mày căng thẳng đứng ở gần cổng lớn, hình như cô ấy đang đợi người.

Thấy Phong Ngọc Lan đến, cô ấy lập tức vẫy tay với cô.

Phong Ngọc Lan bước nhanh qua: “Cô đến sớm thật đấy.”

“Mẹ chồng tôi sợ tôi tới muộn, mới sáng sớm đã gọi tôi dậy, lúc tôi đến, trời còn chưa sáng nữa.”

Cô ấy tên Tống Chi, mới kết hôn chưa được mấy tháng, chồng cô ấy làm tạp vụ ở đội vận tải, không tính là nhân viên chính thức, nhưng dù gì cũng làm ở đó được tận mấy năm, quen được vài người.

Tiếp đó Tống Chi lại thấp giọng nói: “Tôi cố tình nghe ngóng từ mấy người lành nghề, họ nói kiểu đến giúp vài ngày như chúng ta, tốt nhất đừng vào quá sớm, sẽ làm người khác thấy chúng ta cướp sân này nọ.”

Phong Ngọc Lan nghe nói vậy thì khóe miệng hơi co rút, nhưng cũng đúng thôi, quả thật có vài người sẽ cảm thấy nhân viên thời vụ rất có uy hiếp.

Hiện giờ hai người đều đến cả rồi, thế là bèn cùng nhau đi ra sau bếp.

Điền Lan đang nhào bột, thấy họ đến bèn nhanh chóng đưa mắt ra hiệu với Phong Ngọc Lan, Phong Ngọc Lan và Tống Chi hiểu ý bà ấy, đến chào hỏi với bếp trưởng.

Đối phương mập mạp, đôi mắt nhỏ dài, không nhìn kỹ còn tưởng bà ta không có mắt nữa.

“Trông thật phúc hậu.” Sau khi được sắp xếp công việc, Tống Chi tiến đến cạnh Phong Ngọc Lan nhỏ tiếng nói.

“Đúng đó.” Phong Ngọc Lan đáp lại một tiếng, bèn chuyên tâm vào làm việc, Tống Chi cũng không phải người mánh khóe ngồi mát hưởng bát vàng nên rất nhanh cũng nghiêm túc làm.

Bếp trưởng híp mắt nhìn chằm chằm họ một lúc xong thì mới ngáp một cái xoay người.

Buổi sáng và tối không phải rất bận, buổi trưa bận hơn chút, bởi vì đơn vị đội vận tải còn chưa chia phòng, ở trong ký túc xá cũng là tài xế phải lái chuyến đêm trong ngày.

Phong Ngọc Lan vốn cho rằng họ sẽ ở lại đến buổi chiều, kết quả buổi trưa làm xong việc thì có người tìm họ đi qua một bên nói chuyện.

“Các cô đến bốn ngày, buổi trưa hàng ngày làm xong việc thì có thể về nhà, hai ngày đầu sau khi quen bếp thì làm chút việc vặt, bốn hào một ngày, hiểu chưa?”

Chính là đến làm nửa ngày, bữa sáng và trưa cũng không ăn ở đây.

Hai ngày tám hào.

“Hiểu ạ.”

Phong Ngọc Lan và Tống Chi gật đầu.

Thấy họ không hỏi thêm gì, biểu cảm người này cũng dịu hòa rất nhiều: “Nhưng hai ngày sau, các cô cần phải làm món sáng trưa tối, món chính các cô không cần đụng vào, chỉ nấu thức ăn, nói trước vẫn là ít dầu vị ngon, một ngày một đồng, buổi trưa có thể ăn ở đây.”

Hai ngày sau đều làm cả ngày, bao cơm trưa. Ha ngày hai đồng, vậy bốn ngày tổng cộng hai đồng tám hào.

Tính trung bình một ngày bảy hào.

Còn nhiều hơn một hào so với bên nhà máy sản xuất giấy nữa.

Sau khi hai người ra khỏi cổng lớn đội vận tải, mặt Tống Chi đầy kích động nói: “Bốn ngày thì có hai đồng tám hào, đáng tiếc chỉ có bốn ngày.”

“Chỉ cần chúng ta làm tốt, nói không chừng lần sau có lãnh đạo đến, vẫn sẽ tìm chúng ta đó.”

Phong Ngọc Lan cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play