Đường Minh Sơn và chú Điền dừng chân lại xoay đầu lại nhìn.

“Không phải hôm nay cháu làm ca đêm sao?”

Chú Điền nghi hoặc.

Triệu Thiên chạy đến thở hổn hển, anh ta lau mồ hôi trên trán.

“Cháu đổi ca với chú Trịnh rồi.” Triệu Thiên cười nói.

“Phải rồi, ngày kia lão Trịnh gả con gái.”

Chú Điền vỗ đùi, đợt này lại phải đi tiền mừng rồi.

Lão Trịnh sống ở lầu hai nhà ngang.

“Lúc hai cháu kết hôn, ông ấy có đến không?”

Chú Điền lại hỏi.

Triệu Thiên gãi đầu nói: “Lúc cháu kết hôn vẫn chưa phải là người của nhà máy sản xuất giấy, có điều lúc Niếp Niếp nhà cháu ra đời, lão Trịnh có đến.”

Nên lần này nhà lão Trịnh có tiệc, tất nhiên họ không thể trốn.

Đường Minh Sơn nghĩ kỹ lại rồi gật đầu: “Có đến.”

Quay về xem sổ cái chút, ngày kia dễ trả lễ.

Thế là trên đường về, hai người Đường Minh Sơn nghe chú Điền nói chuyện bên họ hàng nhà lão Trịnh, sính lễ bao nhiêu cũng biết chút chút.

Chờ khi đến lầu năm của nhà ngang, Phong Ngọc Lan và thím Điền đã bưng hết món lên bàn rồi, chỉ còn lại món cá thôi, giờ chờ họ về, mới nấu cá nấu dưa cải muối chua.

Đường Minh Sơn dáng cao, nhìn một cái đã thấy bóng hình thím Điền bên cạnh cửa nhà mình, thế nên bèn kéo chú Điền đi thẳng qua đó.

“Chú Điền vào nhà ngồi, con nấu cá ngay.” Phong Ngọc Lan cười híp mắt nói.

Đường Minh Sơn bỏ túi xuống rồi qua giúp, Phong Ngọc Lan thấp giọng hỏi anh.

“Chú Điền có uống rượu không anh?”

“Không uống, chú ấy thích ăn cá.”

Đường Minh Sơn cũng thấp giọng trả lời, thấy dáng vẻ cô cong mắt cười, buổi tối lại mời nhà chú Điền ăn cơm, bèn biết cô có việc làm rồi.

Quả nhiên, câu sau của Phong Ngọc Lan là: “Em được tuyển rồi, nghĩ là bắt mối từ thím Điền, sao cũng phải mời người ta ăn bữa cơm, nên đã tự mình quyết định.”

“Này không gọi là tự mình quyết định.” Đường Minh Sơn hơi nhíu mày, nghiêm túc nói: “Em là nữ chủ nhân trong nhà, này gọi là đạo đãi khách thông thường.”

Phong Ngọc Lan cười khúc khích: “Rồi rồi rồi, nhanh rửa chút hành giúp em, rồi cắt thành đoạn.”

“Được.” Đường Minh Sơn rửa tay xong thì đi nhổ hành chính mình trồng, sau đó làm theo lời cô nói.

Chú thím Điền ngồi bên trong, giờ đang nói chuyện nhà lão Trịnh gả con.

“Tôi nhớ lúc nhà chúng ta lúc gả con gái, nhà lão Trịnh đi năm hào, lần này chúng ta trả lại năm hào cũng được rồi.”

“Đó cũng là chuyện hai năm trước rồi, hay thêm một hào đi.”

“Về nhà rồi bàn.”

Cá nấu dưa cải muối chua nhận được một tràng lời khen của chú thím Điền, nói không thể khoa trương hơn, nước dùng kia được chú Điền múc uống hết.

Sau khi từ chối khéo thím Điền muốn giúp dọn dẹp bát đũa, Phong Ngọc Lan lại nghe thím Điền nói: “Ngày kia nhà lão Trịnh lầu hai có hỉ sự, nếu các cháu muốn đến giúp, cháu tìm thím, chúng ta cùng đi.”

“Vâng ạ.”

Phong Ngọc Lan đồng ý.

Đường Minh Sơn bảo cô nghỉ ngơi, anh đến bồn nước rửa bát đũa về thì thấy Phong Ngọc Lan đang đọc sổ sách.

“Em đọc qua rồi, lúc chúng ta tổ chức tiệc, nhà chú Trịnh đi năm hào.” Phong Ngọc Lan nói.

Đường Minh Sơn gật đầu.

“Ngày mai anh gấp phong bì đỏ, cũng đựng năm hào.”

“Để em xem hôm ấy bên đội vận tải có kết thúc sớm không, nếu sớm thì em về cũng sang phụ giúp.” Phong Ngọc Lan cười nói.

Đều là hàng xóm, cộng thêm lại là đồng nghiệp của Đường Minh Sơn, qua lại nhiều cũng là chuyện tốt.

Sau khi nói xong chuyện này, hai người lại chuẩn bị học tập, kết quả Triệu Thiên đến tìm Đường Minh Sơn xuống lầu đánh bóng rổ.

Chị dâu Triệu cũng dẫn Niếp Niếp qua: “Đi, xem chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play