Chị dâu Triệu ngồi đối diện với Triệu Thiên, còn anh ta thì lại nở nụ cười vô tội nhìn bát bún cải chua ở trước mặt.
"Anh vẫn còn biết tôi là vợ anh à."
Chị dâu Triệu trợn mắt, có chút ghét bỏ khi thấy bộ dạng ngốc nghếch này của anh ta, liền cầm đôi đũa đặt một cái "cạch" ở trước mặt anh ta, hừ lạnh nói: "Em nói cho anh biết, ngày nào Niếp Niếp còn chưa về đây thì anh đừng mong em cho anh sắc mặt tốt."
"Dạ dạ dạ!" Triệu Thiên liên tục đáp ứng, thấy mắt chị dâu Triệu còn hơi sưng đỏ, trong lòng đau xót không thôi: "Anh nghĩ kỹ rồi, lần sau nghỉ phép anh liền đến đó dẫn Niếp Niếp về."
"Nếu họ không chịu thì sao?"
Hai mắt của chị dâu Triệu vừa sáng lên, liền nhớ tới mẹ chồng và mấy bà chị dâu khó nhằn khác của mình.
"Vậy thì chúng ta sẽ không đem một đồng nào về cho bọn họ, để xem ai cứng hơn ai."
Đang nói giữa chừng bỗng ngoài cửa truyền đến giọng nói của Phong Ngọc Lan, chị dâu Triệu vội vàng chạy ra mở cửa.
"Em không cần phải khách sáo như vậy đâu."
Thấy cô bưng tới một bát thịt cá, chị dâu Triệu có chút tức giận.
Phong Ngọc Lan đưa cho cô ấy: “Mời hai người nếm thử tay nghề của em, chị mau đổi bát cho em đi, Minh Sơn còn đang đợi em về ăn cơm."
"Em đấy." Chị dâu Triệu trừng mắt nhìn cô sau đó mới nhận lấy bát cá, xoay người: "Đợi chị một lát."
Khi cô ấy đi ra, trên tay bưng một bát bún đầy.
Phong Ngọc Lan mỉm cười, cũng không khách sáo mà nhận lấy.
Cô vừa bước vào nhà đã thấy Đường Minh Sơn ngoan ngoãn ngồi ở trước bàn ăn đợi mình về ăn cơm.
Phong Ngọc Lan đặt bát bún xuống, liền nói về chị dâu Triệu.
"Nhìn chị ấy độc mồm độc miệng vậy thôi chứ thật ra là một người rất tốt."
Đường Minh Sơn nghe vậy cười lớn.
Sau khi hai người dùng bữa xong, Đường Minh Sơn liền bảo Phong Ngọc Lan đi học bài còn anh sẽ đi rửa chén, sẵn tiện lấy quần áo ở trên sân thượng xuống.
Anh còn đun nước để lát nữa rửa mặt và rửa chân.
Phong Ngọc Lan soạn đề một hồi, ngẩng đầu nói: "Minh Sơn, em cảm thấy đồ ăn trong nhà máy cũng bình thường, anh nghĩ nếu mang cơm nhà theo ăn có phải sẽ ngon hơn không?"
Buổi chiều cô có nghe ngóng ở chỗ chị dâu Tiêu thì biết rằng số người mang cơm nhà chiếm đa số, còn những người ăn ở nhà ăn nếu không phải là đang ở ký túc xá thì chính là chưa lập gia đình.
Triệu Thiên cũng mang cơm đi, nhưng vì chị dâu Triệu hôm nay mất hứng mà không chuẩn bị đồ ăn cho anh ta, với cả anh ta cũng vội vàng đi làm nên hôm nay phải đến nhà ăn dùng bữa.
"Ừ, chúng ta cùng làm."
Đường Minh Sơn nói.
Phong Ngọc Lan thấy điểm này của Đường Minh Sơn thật sự rất tốt, anh sẽ không có suy nghĩ việc nhà chỉ dành cho phụ nữ.
Cho dù là ở quê hay trong huyện, anh sẽ luôn chủ động đứng ra làm.
Không chỉ có mỗi anh mà cha Đường lẫn anh hai Đường cũng như vậy, có thể thấy được gia phong nhà họ Đường rất tốt.
"Chắc ngày mai anh phải ăn tạm ở nhà ăn rồi, chiều em sẽ đi mua nguyên liệu để ngày mốt chuẩn bị cơm cho anh."
Phong Ngọc Lan nói.
"Ừ."
Đường Minh Sơn gật đầu, tiếng của ấm đun nước vang lên, anh liền đứng dậy đi ra ngoài lấy nước, nghe tiếng nước đổ vào chậu sứ, Phong Ngọc Lan cũng không đợi đến khi anh lên tiếng, cô lập tức cầm khăn đứng dậy đi ra ngoài.
Chậu rửa chân khá nhỏ nhưng vẫn đủ cho hai người, lúc này cũng có không ít người đang ngâm chân ở trước cửa nhà, Phong Ngọc Lan vẫn mang đôi giày rơm lúc cô vừa tới đây. Buổi tối, sau khi rửa chân xong, cô sẽ mang đôi giày vải mà Đường Minh Sơn đã cho mình.
Mặc dù không mang vừa giày vải của anh nhưng nếu đặt giày rơm ở bên trong để đi thì cũng không đến nổi.
Hiện tại, đế giày của Phong Ngọc Lan đã được làm xong, còn phần thân giày dự kiến sau hai ngày nữa sẽ hoàn thành, lúc đó cô sẽ có giày vải mới để mang.
Sáng nay trên đường đến nhà máy sản xuất giấy, Đường Minh Sơn có đề cập đến chuyện mua giày nhưng bị Phong Ngọc Lan cự tuyệt.
Để mua một đôi giày vải ở thời này cũng là một vấn đề đáng để cân nhắc.
Tối nay, nhà bên cạnh không có tiếng cãi vã nên việc học tập và giải đề của hai người càng thêm nghiêm túc.
Trước khi ngủ, Đường Minh Sơn cùng Phong Ngọc Lan đi lên lầu ba sau đó một mình anh đi xuống lầu một.
Vừa nằm xuống, Phong Ngọc Lan liền đắp chăn lên người rồi nói: "Minh Sơn, nếu em đăng ký thi tuyển sinh lên cấp thì có được không?"
"Được, chỉ cần nộp lệ phí thi thì ai tham gia cũng được." Đường Minh Sơn lập tức giải thích kỹ càng.
Cô nói ý định của mình ra: "Sau này em sẽ ra nhiều đề hơn để tháng sáu đi thi nha."
"Ừ."
Phong Ngọc Lan nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, anh ấy đồng ý là tốt rồi.
Đêm nay, ánh trăng bên cửa sổ len lỏi vào trong khiến cả căn phòng càng thêm nhu hòa.
Cô nhớ tới trình độ học vấn của Đường Minh Sơn, anh vừa học xong lớp mười một không bao lâu thì đột nhiên mẹ Đường lâm bệnh nặng, trong nhà lúc này đang rất cần tiền, bạn học của Đường Minh Sơn thấy vậy liền giới thiệu anh đến làm trong nhà máy, vì kiếm tiền nên anh đành phải bỏ học.
Nếu không bỏ học thì dù anh không tiếp tục học lên đại học nhưng với thành tích của Đường Minh Sơn, sau khi tốt nghiệp lớp mười hai, cơ hội được tuyển thẳng vào đại học Công Nông là rất lớn.
Nhưng anh đã từ bỏ.
Nếu ai đối mặt với chuyện này thì đều sẽ làm như vậy.
Phong Ngọc Lan phát hiện có mấy quyển sách giáo khoa lớp mười hai ở trong rương gỗ, họ tên ghi trên đó không phải là của anh, hẳn là anh đã mua lại từ chỗ bạn học cũ.
Nhưng nội dung ghi chép bên trong là nét chữ của Đường Minh Sơn, chứng tỏ là anh vẫn chưa buông bỏ việc học.
"Minh Sơn."
Một lúc sau, Đường Minh Sơn bỗng nghe thấy Phong Ngọc Lan mơ mơ màng màng gọi tên mình.
"Anh đây."
Anh trả lời, trong lòng suy nghĩ rốt cuộc là cô đang tỉnh táo gọi mình hay là đang nằm mơ.
"Hãy cố gắng học cho thật tốt." Phong Ngọc Lan cảm thấy rất buồn ngủ, cô xoay người, kéo chăn lên người mình, phần chăn trên người Đường Minh Sơn theo đó liền bị kéo đi hơn phân nửa: "Sau này chúng ta cùng học đại học."
Đường Minh Sơn ngồi dậy, quay đầu nhìn Phong Ngọc Lan đã chìm vào giấc ngủ, dưới ánh trăng mờ ảo, anh vẫn có thể thấy rõ nửa khuôn mặt của người đang nằm trong chăn.
"Ừ."
Sáng hôm sau, Phong Ngọc Lan vừa tỉnh dậy đã phát hiện bên cạnh có thêm một cái chăn, không, cũng không hẳn là chăn, mỏng như vậy thì chắc là drap trải giường, lúc này đang xếp chồng lên nhau.
Cô không khỏi đỏ mặt khi thấy bản thân đang quấn thành một cục trong chăn.
Đến khi Phong Ngọc Lan rời giường mới phát hiện cửa vẫn đang đóng, cô vừa mở cửa ra thì thấy nồi nước sôi đã nguội từ bao giờ.
Chị dâu Triệu đang hấp bánh, thấy cô đi ra liền cười nói: "Tiểu Đường sáng sớm đã đi ra ngoài, cậu ấy nhờ chị nói em không cần làm bữa sáng, cậu ấy đi một chút là về liền."
"Dạ." Phong Ngọc Lan gật đầu, mắt liếc thấy thùng gỗ đặt ở góc tường và khăn mặt để ở bên trên, vừa nhìn liền biết đó là nước vừa nấu xong, cô khẽ cười, cầm cốc gỗ lẫn bàn chải đánh răng đến trước bồn rửa mặt ở bên kia để vệ sinh cá nhân.
Khi cô vừa làm xong thì cũng là lúc Đường Minh Sơn xách đồ trở về.
Anh đi mua thức ăn và bữa sáng.
"Đồ ăn ở tiệm cơm quốc doanh cũng không tệ."
Đường Minh Sơn vừa về đến nhà liền đi rửa tay, sau đó ngồi xuống thưởng thức bữa sáng với Phong Ngọc Lan.
Anh mua bốn cái bánh màn thầu, bốn cái bánh bao nhân thịt, trong nhà có nước sôi nên cả hai liền bắt đầu dùng bữa.
"Trên người anh vốn có một hào năm, bữa trước mua một cân đường còn dư năm xu, ban nãy ra ngoài anh có cầm theo một phiếu mua thịt và năm hào để mua đồ ăn, bánh màn thầu với bánh bao, bây giờ còn dư lại ba hào."
Đường Minh Sơn lấy ra ba hào ở trong túi đặt lên bàn.
Phong Ngọc Lan cảm thấy bộ dạng báo cáo này của anh rất thú vị, cô lấy tay đẩy ba hào kia qua cho anh: "Anh giữ lại dùng đi."
"Vậy anh sẽ coi như đây là tiền tiêu vặt." Đường Minh Sơn cười nói.