Cuộc Sống Làm Mẹ Kế Của "Chính Mình"

Chương 27


1 tháng

trướctiếp

“Nè, lần này tôi muốn lớn chút, mấy hôm rồi không ăn cá, cả nhà đều thèm đấy.”

Chị dâu Trương cười nói.

“Lớn thì có tận mấy con.” Ông lão lại cười híp mắt nhìn Phong Ngọc Lan: “Đồng chí, cô muốn cá gì?”

Đây là lề đường, sau khi Phong Ngọc Lan biết là bán cá bí mật cũng không dám hỏi nhiều làm chậm trễ thời gian, thế là bèn nói: “Cũng muốn một con cá chép lớn.”

“Được.”

Ông lão gật đầu, sau đó đi mất.

Phong Ngọc Lan nghi hoặc nhìn ông ấy đi xa: “Đây là…”

“Không sao đâu, chờ chút.”

Chị dâu Trương thấp giọng nói: “Lần đầu em đến nhỉ?”

“Vâng.” Phong Ngọc Lan gật đầu.

“Vậy sau này chị đi mua gì sẽ dẫn em theo, yên tâm, không ít người ở nhà ngang đều có vài đường buôn, không ai làm tiểu quỷ đâu.”

Tiểu quỷ chính là cáo trạng.

“Vậy cảm ơn chị dâu Trương.”

“Cảm ơn gì chứ.”

Chị dâu Trương che miệng cười.

Phong Ngọc Lan lại tò mò hỏi ông lão kia đựng cá thế nào được, chị dâu Trương nói trong gùi có một thùng gỗ tròn, miệng gùi được đậy lại, cũng không biết bên trong đựng cái gì.

“Cá chép lớn bình thường đều là năm xu một con, em chuẩn bị sẵn tiền đi.”

“Vâng.”

May mà tiền mang theo hôm nay có một hào cũng có mấy xu, nếu không thì thật sự không hay rồi.

Rất nhanh ông lão lại quay về, lúc đi ngang qua cạnh hai người, chị dâu Trương nhanh chóng nhét tiền qua, Phong Ngọc Lan vội làm theo.

Ông lão cũng chẳng nói gì, một tay mò tìm thử xem tiền đúng chưa, sau đó cười hì hì tiếp tục đi về phía trước.

“Đi, lấy cá thôi.”

Chị dâu Trương kéo Phong Ngọc Lan đến chỗ ông lão đi trước đó, chỉ thấy trong bụi cỏ có hai con cá chép mang bị nhét cỏ, mỗi con trông hơn hai cân.

Cũng không có gì để lựa chọn, Phong Ngọc Lan và chị dâu Trương mỗi người một con, vì Phong Ngọc Lan mang theo túi vải nên không đựng được, chị dâu Trương bèn bỏ chung vào sọt trúc của mình, bên trên lấy cỏ xanh đã chuẩn bị xong từ lâu đậy lên, rồi cùng về nhà ngang với Phong Ngọc Lan.

Lúc Phong Ngọc Lan lên lầu, phát hiện mỗi một tầng đều có người đang ở bồn nước làm cá.

“Mấy ông chú kia mỗi tháng đến hai lần, đầu tháng một lần, cuối tháng một lần.” Chị dâu Trương thấp giọng giải thích.

“Hiểu rồi ạ.”

Phong Ngọc Lan gật đầu.

Chị dâu Trương một đường theo cô đến tận cửa nhà, sau khi đưa cá cho cô mới về nhà mình.

Trong nhà còn nửa thùng nước, Phong Ngọc Lan đổ vào chậu sứ, thả cá vào.

Sau đó đi tìm tỏi trong nhà, hành được trồng trong một cái chậu bé xíu như thế, cũng đủ rồi.

Phong Ngọc Lan bưng chậu sứ, thức ăn và dao đến bên bồn nước làm cá.

“Nè, hôm nay nhà các cháu buổi tối cũng ăn cá nữa sao?”

Một bà thím vừa định bưng chậu sứ đi, bên trong là cá đã khứa xong.

“Vâng ạ, của thím Điền đây là hai con cá ạ?”

Phong Ngọc Lan phát hiện bên trong có hai cái đầu cá.

Thím Điền nghe nói thì mỉm cười còn chưa kịp nói gì, chị dâu hai Ngô đang giết cá bên cạnh bèn nói: “Em không biết đâu, thím Điền và chú Điền thích ăn cá lắm.”

“Còn không phải sao.” Thím Điền gật đầu thật mạnh: “Một con cá không đủ cho nhà thím ăn, lần nào cũng phải mua hai con.”

Chị dâu Trương cũng đến xử lý cá, đúng lúc cùng hàng với Phong Ngọc Lan, Yến Tử và mấy đứa trẻ con vui vẻ vây quanh họ.

“Ăn cá ăn cá buổi tối ăn cá.”

“Con muốn ăn đuôi cá.”

“Con muốn ăn đầu cá”

Người mua cá không ít nhưng không mua cá cũng không ít, năm lầu cũng có tận mấy nhà không mua.

Trong đó có một nhà họ Lý, bà thím Lý kia nổi tiếng mặt dày, cũng là kẻ bần tiện vang danh của nhà ngang.

Lúc này bà ta đang cười híp mắt bưng chậu sứ đến gần Phong Ngọc Lan và chị dâu Trương phía trước.

“Bụng cá gì kia người trẻ tuổi các cháu cũng không thích, vậy cho thím nhé.”

Trong chậu sứ của thím Lý đã có đồ rồi, đều là nội tạng cá, có thể thấy rõ đã xin được vài món từ nhà khác.

“Cho cho cho.” Chị dâu Trương không muốn dây dưa nhiều với bà ta, sảng khoái mà cho, dù sao thứ này cũng chẳng ai ăn.

Phong Ngọc Lan cũng cho.

Thím Lý hài lòng mãn nguyện bưng chậu sứ đi.

Bà ta cũng không về nhà, mà là đi xuống lầu dưới, vừa nhìn đã biết còn muốn xin thêm.

“Thím ta luôn có tính nết này, hơn nữa còn cực lắm mồm.” Chị dâu Trương đè nhỏ giọng lại, cũng không dừng động tác tay: “Có thể không dây dưa với thím ta thì không dây dưa, người này quá phiền.”

Chị dâu Trương là người thẳng thắn, Phong Ngọc Lan đã sớm cảm nhận được, nghe thấy lời này cũng nhỏ giọng đáp lại một tiếng rồi cũng không truy hỏi nhiều thêm.

Phong Ngọc Lan động tác lưu loát dứt khoát, cô thái lát cá, chị dâu Trương nhìn đến mắt cũng trợn tròn.

“Sao em thái lát mỏng được thế này vậy.”

Sau khi Phong Ngọc Lan tròn mười bốn tuổi, nghỉ hè và nghỉ đông hằng năm đều đi tìm việc làm, trong đó nhiều nhất là làm việc trong bếp.

Xào thức ăn không đến lượt cô, nhưng làm nhiều việc vặt tất nhiên cũng luyện ra được chút kỹ năng cầm dao.

“Thì như cắt khoai vậy.” Phong Ngọc Lan nói: “Vậy chị dâu ơi, em về trước nhé.”

Cô chào hỏi xong thì bưng đồ về nhà.

Chị dâu Trương nhìn miếng cá trong chậu sứ của mình, đơn giản vậy à.

Phong Ngọc Lan ướp cá trước xong hết rồi phát hiện trong nhà không có dưa cải muối chua, không nấu cá nấu dưa chua được, đang suy nghĩ đổi thành món cá gì thì cửa nhà bên cạnh mở ra.

Mắt của chị dâu Triệu vẫn còn sưng đỏ, trông cũng chẳng có tinh thần gì.

Phong Ngọc Lan thấy vậy vào nhà hốt một nắm to đậu phộng hạt dưa vân vân trực tiếp nhét vào tay chị dâu Triệu: “Cả ngày không ăn gì rồi.”

Lúc chị dâu Triệu ra ngoài thấy Phong Ngọc Lan trực tiếp đi vào nhà, còn tưởng đối phương tránh né mình, suy cho cùng đêm ấy mẹ chồng cô ấy quậy khá ghê, không ngờ là cho đồ mình.

Giờ cũng sớm, Phong Ngọc Lan và chị dâu Triệu ngồi ở cửa nhà cô ấy nói chuyện.

Chị dâu Triệu vừa cắn hạt dưa vừa mắng người nhà họ Triệu một phen.

“Mấy bà chị dâu kia của Triệu Thiên cũng không phải thứ tốt lành gì, cha mẹ chồng chị thì khỏi cần nhắc, lúc đầu chị cũng do bị mù rồi mới gả cho một người như vậy.”

Phong Ngọc Lan im lặng lắng nghe, không ngắt lời của cô ấy.

Thật ra chị dâu Triệu không cần cô lên tiếng, trút cơn bực tức trong lòng cũng giúp tâm trạng của cô ấy đỡ hơn nhiều rồi.

“Em dâu, chị là người lắm lời nhưng đừng chậm trễ em nấu cơm, lát nữa đồng chí Tiểu Đường về chưa có cơm ăn, tội chị lớn lắm.”

Hôm nay chị dâu Triệu không ra ngoài, dĩ nhiên không đi mua cá, nhưng trong nhà cô ấy có bún tàu, cũng có dưa cải muối chua, nghĩ vì bụng dạ không vui mà cho Triệu Thiên một bạt tai, trong lòng cũng không khỏi ủ rũ.

Thế là định nấu món bún tàu nấu dưa cải muối chua anh ta thích ăn, cũng coi như là một lời xin lỗi.

Phong Ngọc Lan thấy cô ấy có dưa cải muối chua, vị cũng rất vừa, thế là cầm tiền muốn mua của cô ấy chút.

“Mua gì mà mua, này là em đang chế giễu chị đúng không.”

Chị dâu Triệu không chịu lấy tiền của cô, cầm lấy bát trực tiếp múc cho cô một bát đầy ụ.

“Đủ rồi đủ rồi, cảm ơn chị dâu.”

“Cảm ơn gì chứ.” Chị dâu Triệu cười híp mắt nói: “Không phải khoe chứ người từng ăn dưa cải muối chua chị ngâm đều nói ngon, em cũng thử tay nghề của chị xem.”

“Vâng ạ.”

Phong Ngọc Lan cũng không nói thêm mấy lời khách sáo dư thừa nữa, cô bưng dưa cải muối chua về nhà xong thì bắt đầu nấu cơm.

Lúc Đường Minh Sơn về chung với Triệu Thiên, Phong Ngọc Lan vẫn chưa làm cá nấu dưa cải muối chua, còn các món khác đã chín rồi.

Suy cho cùng thì món cá này nguội cũng khá tanh.

“Anh phụ em.” Đường Minh Sơn rửa tay qua giúp, rất nhanh món cá nấu dưa cải muối chua cũng được dọn lên bàn.

Phong Ngọc Lan lại một mình múc ra một bát: “Dưa cải muối chua này là mượn của chị dâu Triệu đó, chị ấy cho em một bát.”

“Được.”

Đường Minh Sơn gật đầu.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp