Cuộc Sống Làm Mẹ Kế Của "Chính Mình"

Chương 25


1 tháng

trướctiếp

Phong Ngọc Lan nghe vậy, cười khúc khích: "Vậy thì anh ăn nhiều hơn đi."

Đường Minh Sơn gật đầu, bắt đầu nói về công việc.

“Gần đây phòng gia công khá bận rộn, anh muốn tìm một công nhân tạm thời, em có muốn đi không?”

"Được ạ!"

Phong Ngọc Lan đang bê bát định uống canh, nghe anh nói vậy, cô buông bát xuống rồi gật đầu, nói.

Đường Minh Sơn mỉm cười: "Vậy thì ngày mai em đến công xưởng cùng anh."

Cho dù là công nhân tạm thời, thì cũng là công việc trong công xưởng, trong đó nhất định có rất nhiều người.

Phong Ngọc Lan hỏi ý kiến: "Em cần chuẩn bị những gì vậy?"

Đường Minh Sơn lại gắp một miếng nộm gan heo, nghe cô hỏi thì lắc đầu: "Không cần chuẩn bị gì cả. Vốn dĩ xưởng cũng đang muốn tìm người, anh cứ đề cử một người ra là được rồi."

Phong Ngọc Lan hơi sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng hỏi: "Em như thế này là đang đi cửa sau à?"

"Có thể coi là như vậy." Đường Minh Sơn cười.

Phong Ngọc Lan cầm bát lên tiếp tục uống canh, cô uống một ngụm rồi lại hỏi Đường Minh Sơn: "Anh thích ăn thịt gì?"

Cô định ghi lại, đợi đến khi có tiền, cô sẽ mua rồi làm cho Đường Minh Sơn ăn.

Đường Minh Sơn dễ dàng nắm được ý của cô, lập tức tiếp lời: "Chúng ta đều là người một nhà, không cần làm như vậy, em thích ăn gì thì làm món đó."

Tim Phong Ngọc Lan chợt lỡ một nhịp, cô trả lời cho qua chuyện rồi cúi đầu uống canh của mình. Cô còn chưa ăn hết bát canh, tiếng cãi vã từ nhà bên lại vang lên.

Chắc là chị dâu Triệu trách cứ Triệu Thiên trước mặt cô ấy thể hiện một đằng, trước mặt cha mẹ mình lại thể hiện một nẻo. Chuyện gì cũng không ra hồn, vô cùng ba phải!

Phong Ngọc Lan vểnh tai lắng nghe, Đường Minh Sơn thấy vậy thì bật cười: "Anh đoán là họ chưa được gặp đứa trẻ đâu."

Phong Ngọc Lan gật đầu, kể lại hôm nay cô đến gặp chị dâu Triệu, có nghe được chị dâu Trương và chị dâu Trương nói chuyện với nhau vài câu, thật ra cô ấy cũng rất nhớ thương đứa bé, hy vọng Triệu Thiên trở về sẽ có dáng người nhỏ bé bên cạnh.

Kết quả là Triệu Thiên làm cô ấy thất vọng rồi.

Hôm nay không chỉ có Triệu Thiên và những người khác cãi nhau mà nhà chị dâu hai Ngô cũng xảy ra cãi vã. Lúc Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan đi rửa bát có đi ngang qua cửa nhà họ, nghe thấy chị dâu hai Ngô đang mắng anh hai Ngô.

Cũng không có nhiều người hóng hớt chuyện náo nhiệt, người nhà họ đóng cửa bảo nhau khác với việc mẹ Triệu Thiên chạy nhốn nháo ra ngoài.

Vợ chồng nào mà chẳng từng cãi nhau.

Sau khi về nhà, hai người lấy sách ra tiếp tục học, nhà bên cạnh vẫn tiếp tục cãi vã, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng khóc của chị dâu Triệu.

Nhiều khi tiếng ồn quá lớn, Phong Ngọc Lan đến cửa ngó ngó xung quanh, ngẫm nghĩ mình có thể giúp gì không, một thím khác cũng nghĩ như vậy, nhưng khi bà ấy vừa gõ cửa, chị dâu Triệu đã rống lên, thím kia tức đến trắng mắt.

Bà thì thầm với Phong Ngọc Lan đang đứng một bên: "Muốn khuyên nhủ người ta một chút, nhưng em nhìn kết quả xem."

Phong Ngọc Lan cười khan.

"A Lan."

Tiếng phát ra từ trong phòng của Đường Minh Sơn làm Phong Ngọc Lan sửng sốt, bởi vì trước giờ Đường Minh Sơn chưa từng gọi cô như vậy.

Thím kia mỉm cười, nói: "Gọi cô đó."

Phong Ngọc Lan quay trở lại bàn ăn, ngồi xuống. Đường Minh Sơn đặt bài giải ở trước mặt cô: "Em xem, có gì không hiểu thì cứ hỏi anh."

"Vâng."

Phong Ngọc Lan vội vàng nhập tâm vào học hành.

Đường Minh Sơn lén nhìn cô, thầm nghĩ cái tên A Lan nghe cũng hay đấy.

Sáng sớm hôm sau, hai người ngủ dậy, tắm rửa sạch sẽ, sau đó cùng nhau làm bữa sáng, ăn xong thì khóa cửa chuẩn bị rời đi.

Trên mặt Triệu Thiên có vết tát, lúc này anh ta đang nấu ăn, băng gạc trên tay đã được tháo ra, trên đó có một vết sẹo màu đỏ nhạt.

"Ô, hai người cùng ra ngoài à?"

Triệu Thiên cười nói.

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn không tiếp tục nhìn chằm chằm vào dấu tay trên mặt của anh ta nữa, hai người chỉ nói vài lời rồi đi làm việc của mình.

Hai người đến tầng ba, Đường Minh Sơn đứng đợi cô, còn xuống tầng một, Phong Ngọc Lan lại đợi Đường Minh Sơn.

Mất khoảng mười lăm phút đi bộ từ nhà ngang đến nhà máy sản xuất giấy, dọc đường đi gặp rất nhiều người, hầu hết đều đến từ nhà ngang, họ thường sẽ đi bộ, hiếm thấy có người đi xe đạp.

Suy cho cùng, thời đại ngày nay có tiền cũng không mua được xe đạp, phải dùng phiếu.

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đi cạnh nhau, thì thầm trò chuyện, cứ thế chẳng mấy chốc đã đến nhà máy sản xuất giấy.

Đầu tiên Đường Minh Sơn dẫn Phong Ngọc Lan đến phòng gia công, người phụ trách ở đây họ Lý, khoảng ngoài bốn mươi tuổi, tóc ngắn, dáng vẻ nghiêm túc nhưng giọng nói lại rất uyển chuyển.

Giọng nói này thật không phù hợp với vẻ ngoài của ông ấy.

"Xin chào, chủ nhiệm Lý."

Phong Ngọc Lan hơi cúi đầu chào người đối diện.

Chủ nhiệm Lý gật đầu, bảo: "Tôi có một tờ giấy ở đây, cô tính toán chút đi."

Theo gợi ý của Đường Minh Sơn, Phong Ngọc Lan cầm theo một chiếc túi vải, trong đó có một cây bút chì và một cuốn sách mới.

Cô nhận lấy giấy, nhìn thấy trên đó có một số bài toán, thiên về tính toán hơn.

Chủ nhiệm Lý yêu cầu cô ngồi bên cạnh tính toán.

Lúc này vẫn còn sớm, Đường Minh Sơn luôn đợi ở đó, Phong Ngọc Lan mất khoảng năm phút để hoàn thành.

Chủ nhiệm Lý đọc xong mỉm cười: "Tiểu Đường, vợ cậu rất giống với lời cậu nói đó."

"Đương sự mà ở đây, chắc chắn sẽ khen ngợi cô ấy."

Đường Minh Sơn đã nói như vậy.

Phong Ngọc Lan nhìn anh, Đường Minh Sơn mỉm cười với cô.

Nhìn thấy hai người như vậy, chủ nhiệm Lý không khỏi bật cười: "Được rồi, có tôi ở đây là được rồi, cậu đi làm việc của mình đi."

Đường Minh Sơn gật đầu, trong khi chủ nhiệm Lý đang chào hỏi những người khác, anh đi đến bên cạnh Phong Ngọc Lan thì thầm: "Buổi trưa anh sẽ đến tìm em."

"Được, anh bận thì đi trước đi."

Phong Ngọc Lan nhỏ giọng đáp.

Sau khi Đường Minh Sơn rời đi, người đến làm việc ngày càng nhiều, chủ nhiệm Lý là người đến đầu tiên, cô đứng ở cửa đợi loa của nhà máy phát tiếng hết rồi mới cư xử đúng mực mà bước vào cuối cùng.

"Trương Đại Lực, cậu lại đến muộn rồi!"

Trương Đại Lực – hai mươi mấy tuổi, mặc một bộ đồ đen, trên tay cầm nửa chiếc bánh ngô, ăn phồng mồm trợn mép, nghe thấy vậy chỉ nở một nụ cười thật tươi với chủ nhiệm Lý.

Chủ nhiệm Lý trừng mắt nhìn cậu ta quát: "Mau vào đi!"

Trương Đại Lực gật đầu lia lịa, cậu ta đi ngang qua Phong Ngọc Lan, ánh mắt tò mò nhìn cô, Phong Ngọc Lan vẫn ngoan ngoãn đứng đó.

Đây là lần đầu tiên chủ nhiệm Lý tổ chức một buổi họp sáng, ông ấy giới thiệu Phong Ngọc Lan với mọi người.

Khi nghe nói cô là công nhân tạm thời, biểu cảm của một số người hơi thay đổi.

"Chủ nhiệm Lý, hôm qua tôi mới đề cập là tôi muốn đề cử một người cho vị trí này, sao bây giờ lại chọn người khác rồi?"

Một người đàn ông có thân hình không cao lớn lắm giơ tay hỏi.

Chủ nhiệm Lý liếc ông ta một cái: "Tôi tìm người chỉ nhìn năng lực, người không có năng lực thì tôi không muốn gặp, anh có ý kiến ​​gì nói thẳng ra đi."

Người đàn ông sờ sờ mũi: "Không có gì, tôi chỉ tò mò thôi."

Phong Ngọc Lan được sắp xếp để phân loại tất cả hàng hóa đi đến một địa điểm nhất định, tất nhiên cô không làm một mình, còn có một chị gái và một chàng trai trẻ tuổi, là Trương Đại Lực.

"Chồng chị họ Tiêu nên em cứ gọi chị là chị dâu Tiêu đi."

Chị dâu Tiêu mỉm cười.

Phong Ngọc Lan gật đầu rồi gọi một tiếng chị dâu Tiêu.

Trương Đại Lực cười toe toét: "Cô cũng nghe nói chủ nhiệm Lý gọi tôi rồi đấy. Tên tôi là Trương Đại Lực, cô có thể gọi tôi là anh Đại Lực."

“Anh gì mà anh?” Chị dâu Tiêu hơi chán ghét liếc cậu ta một cái, sau đó kéo Phong Ngọc Lan ra sau lưng: “Em gọi cậu ta là Trương Đại Lực là được.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp