Cuộc Sống Làm Mẹ Kế Của "Chính Mình"

Chương 24


1 tháng

trướctiếp

Sau khi Triệu Thiên cầm đèn dầu rời đi, Phong Ngọc Lan thấp giọng hỏi: "Minh Sơn, quê của anh Triệu cách đây xa lắm sao?"

"Hơn mười cây số." Đường Minh Sơn trả lời.

So với nhà họ Đường vẫn gần hơn một nửa.

"Không còn sớm nữa, ngày mai chúng ta hẵng học tiếp, học buổi tối đau mắt."

Đường Minh Sơn nhìn cuốn sách trước mặt cô, nhẹ nhàng nói.

"Được thôi."

Bởi vì để lần sau đọc tiếp, Phong Ngọc Lan đặt cuốn sách lên giá gỗ, sau đó cô nhấp một ngụm nước từ chiếc cốc tráng men, hướng mắt nhìn ra ngoài hai lần.

Đường Minh Sơn kéo chiếc ghế dưới bàn ăn vào, nói: "Em lên tầng ba à? Anh định sẽ xuống tầng một."

Nói cách khác, ý anh là có buồn tiểu thì đi cùng nhau.

Tai Phong Ngọc Lan hơi ửng nóng, cô thật sự định lên tầng ba.

"Được."

Cô đi đằng trước, Đường Minh Sơn cầm đèn dầu đi phía sau, trong hành lang có hai thím đang bàn chuyện gia đình của Triệu Thiên.

Khi Phong Ngọc Lan vệ sinh cá nhân xong ra ngoài, Đường Minh Sơn đã ở đó, lúc anh đi xuống đưa đèn dầu cho Phong Ngọc Lan rồi tự mình lò dò xuống tầng một, Phong Ngọc Lan không thể ngăn anh được.

Trở về phòng, giống như đêm tân hôn, Đường Minh Sơn tắt đèn, nằm xuống chỗ cách Phong Ngọc Lan rất xa và chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay, Phong Ngọc Lan ngủ sâu đến lạ.

Nếu không phải chị dâu Triệu ở bên cạnh khóc quá lớn, không biết khi nào cô mới tỉnh lại.

Cô vừa tắm xong, Đường Minh Sơn đã chuẩn bị bữa sáng, bao gồm bánh ngô và rau trộn măng tây.

Hương vị không tệ.

"Ngày mai em nhất định sẽ dậy sớm hơn."

Phong Ngọc Lan thấp giọng nói.

“Không cần đâu.” Đường Minh Sơn cười cười, đưa tiếp cho cô một cái bánh ngô: “Anh dậy sớm quen rồi.”

Tiếng khóc từ nhà bên cạnh lại vang lên.

Phong Ngọc Lan cắn một miếng bánh ngô: "Lát nữa em sẽ qua xem sao."

"Ừ."

Sau khi Đường Minh Sơn ăn xong, Phong Ngọc Lan bảo anh thu dọn đồ đạc đầy đủ để đi làm.

Khi Phong Ngọc Lan thu dọn đồ đạc và đi đến chỗ chị dâu Triệu, cô thấy chị dâu Trương và những người khác cũng ở đó, thấy cô bước vào, chị dâu Triệu với đôi mắt sưng đỏ bảo cô tìm một chiếc ghế đẩu mà ngồi.

"Chị đấy, sao cứ khăng khăng đối chọi với bà ấy làm chi?"

Đây là chị dâu hai Ngô sống trong căn hộ cạnh bờ ao, cô ấy, chị dâu Trương và chị dâu Triệu đang ngồi ở mép giường, một người ở bên trái chị dâu Triệu, người kia ở bên phải chị dâu Triệu.

Bởi vì trong nhà Triệu Thiên không có vách ngăn nên có thể nhìn rõ giường và mọi thứ khác, cả căn phòng trông rất bừa bộn.

Phong Ngọc Lan tìm một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống.

Chị dâu Triệu nghe vậy càng tủi hơn: "Tôi không sợ mọi người chê cười. Năm ngoái tôi đã có ý về việc chăm sóc con mình, nhưng gia đình chúng tôi cho rằng nơi này chật hẹp, không đủ cho con cái chơi mà không có ai trong nhà thì lại trống trải."

"Chuyện này ai mà không biết? Nhưng dù sao chăm sóc cho nó ​​trước mặt mình, cũng coi như là có thể yên tâm, đừng nhìn mẹ chồng tôi hôm qua đòi bán sống bán chết, không chừng hôm nay về quê đã mắng tôi chồng tôi rồi cũng nên!”

Chị dâu Trương và chị dâu hai Ngô nhìn nhau thở dài.

“Hơn nữa, Yến Tử nhà tôi mới tiếp nhận năm ngoái thôi.” chị dâu Trương rất hiểu chị dâu Triệu: “Tôi… mẹ chồng tôi cũng không khá hơn mẹ chồng chị là bao.”

Chị dâu hai Ngô cũng hùa vào: "Khỏi nói mẹ chồng tôi! Tháng nào bà ta cũng tới đây lấy tiền."

Cô ấy cũng có một đứa con, nhưng vừa sinh ra không bao lâu đã bị bệnh, vô phương cứu chữa, bây giờ vẫn chưa có đứa thứ hai.

Nhìn ba người họ bắt đầu phàn nàn về mẹ chồng của mình, Phong Ngọc Lan cứng họng mà ngồi sang một bên.

Chị dâu Trương thấy cô xấu hổ ngồi đó, vội vàng hỏi: "Nhà Tiểu Đường thì sao, mẹ chồng em thế nào?"

"Mẹ chồng em không tồi nha. Hôm tân hôn, chị thấy em và mẹ chồng lên lầu nói cười vui vẻ lắm."

Chị dâu hai Ngô nhìn sang nói 

Chị dâu Triệu lau nước trên khóe mắt, nhìn sang theo.

Phong Ngọc Lan bị ba người nhìn chằm chằm, nở một nụ cười đáp: “Mẹ chồng em rất tốt với em ạ.”

Kết quả, chị dâu hai Ngô lại nói: "Em vừa mới gả đến đây, em cũng không biết đối phương là người hay là quỷ đâu, lúc chị gả cho con trai nhà họ Ngô này, chị cũng nghĩ rằng mẹ chồng rất tốt với chị…"

Thấy chị dâu Triệu không sao, Phong Ngọc Lan cũng không ở lâu nữa, cô tìm vài cái cớ để về nhà.

Ở nhà, cô không chịu ngồi yên, bất kể nhà có sạch hay không, cô đều vẩy nước lên trước, lau qua một lượt xong, thấy đồ ăn buổi trưa ở nhà chỉ đủ cho một mình cô nên cô lấy rọ tre, cầm vài hào rồi khóa cửa ra ngoài.

Cô có trí nhớ tốt, sau một lần đi theo Đường Minh Sơn, cô đã biết đường đến Cung tiêu xã và cả chợ nông sản.

Hai ngày nay chỉ có mấy món ăn được, nghĩ lại hôm đó Đường Minh Sơn cầm hương xuân nên hôm nay cô cầm một nắm rồi đi ngang qua quầy thịt. Đến quầy hàng, cô nhìn vào thấy phần còn lại vẫn là thịt nạc.

"Cô gái, gan heo này ngon lắm, lấy cho ta một đôi đi."

Người bán thịt tiếp đón.

"Cái này cần phiếu không?"

Phong Ngọc Lan hỏi.

"Cái này không cần, năm xu một đôi."

Cặp này thực chất là hai miếng gan lợn nối với nhau.

Chỉ có hai người thôi, ăn hai miếng thì hơi nhiều.

Tình cờ có một thím đứng bên cạnh cô, nghe thấy những lời đó, bà ấy giơ tay chạm nhẹ vào Phong Ngọc Lan.

"Em gái, chúng ta mua chung đi."

Người bán hàng cười nói: “Vậy cũng được.”

Thấy Phong Ngọc Lan gật đầu, thím nọ sẵn sàng đưa cho người phục vụ năm xu, sau đó yêu cầu Phong Ngọc Lan chọn một miếng gan lợn để người bán chia ra.

Phong Ngọc Lan yêu cầu một miếng nhỏ, thím nọ cũng không phải là người thích chiếm lợi người khác nên bà ấy chỉ lấy của Phong Ngọc Lan hai xu.

Phong Ngọc Lan lại đi dạo phố nhưng phát hiện ở đây thực sự không có chỗ giải trí nào nên cô đành quay về nhà.

Về đến nhà, cô làm sạch gan heo trước, sau đó gỡ bỏ màng thịt trên đó, luộc chín và cắt thành lát mỏng.

Sau đó dùng hành lá và gừng mang từ quê lên, cùng hành lá mà Đường Minh Sơn tự mình trồng trên ban công để chế biến cùng, làm món nộm gan heo.

Ngoài ra còn bỏ thêm một ít dầu mè.

Sau khi làm xong món ăn, cô không ăn một mình mà đặt lên bàn, dùng phên tre đậy lên, đợi Đường Minh Sơn về nhà rồi cùng ăn.

Buổi trưa, cô ăn nốt chiếc bánh ngô còn dở buổi sáng, còn rau trộn măng nguội.

Buổi chiều, cô làm giày một lúc, sau đó đọc sách, để tránh gây nghi ngờ cho Đường Minh Sơn, cô còn dùng một cuốn sổ nhỏ để viết ra những điều thắc mắc của mình.

Khi Đường Minh Sơn đi làm về, bữa ăn vừa được chuẩn bị xong.

Bữa tối, Phong Ngọc Lan làm trứng gà xào hương xuân và một bát canh rau xanh, món nộm gan heo được làm từ buổi trưa và vẫn có bánh ngô.

Nói đúng ra thì mấy món ăn này thật sự không tồi.

Vừa định ăn cơm, Triệu Thiên lại đến trả lại đèn dầu.

Phong Ngọc Lan xã giao một câu: "Cùng ăn cơm với chúng tôi đi."

"Không cần đâu, tôi vừa mới về, còn rất nhiều chuyện muốn nói rõ cho vợ tôi." Triệu Thiên nói xong lại liếc nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trầm giọng hỏi Phong Ngọc Lan: "Vợ tôi hôm nay thế nào rồi?"

Phong Ngọc Lan suy nghĩ một lúc, nói: "Cô ấy đã khóc rất nhiều, khóc đến mức hai mắt sưng lên, có vẻ rất thương con."

Nghe những lời này, Triệu Thiên cảm thấy tràn đầy áy náy, vẫy tay chào hai người rồi bước đến cửa nhà mình, gõ nhẹ.

Phong Ngọc Lan không nhìn nữa, cất đèn dầu đi, còn Đường Minh Sơn đóng cửa lại, ngồi ăn cơm với cô.

"Món nộm gan heo này được không?"

Phong Ngọc Lan hỏi.

"Ngon lắm."

Đường Minh Sơn nói với đôi mắt sáng ngời.

"Lúc trước anh ăn một mình hầu hết toàn úp mì, vừa tiện vừa nhanh."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp