Cuộc Sống Làm Mẹ Kế Của "Chính Mình"

Chương 22


1 tháng

trướctiếp

Khi lên đến lầu ba, có người hô lên: "Vừa từ quê lên à?"

Quả thật ba ngày trước người đưa nước nóng vào cho cô là thím ba Lưu.

Lúc này bà ta đang giặt quần áo ở bồn nước bên kia.

"Vâng ạ." Phong Ngọc Lan cười gật đầu.

Hai người nói chuyện phiếm đôi câu xong thì Phong Ngọc Lan lại xách đồ lên lầu.

Đến lầu năm, khi đi ngang qua cửa nhà của chị dâu Trương thì nghe thấy tiếng khóc của Yến Tử ở bên trong, chị dâu Trương còn mắng: "Khóc khóc khóc, khóc cái gì? Nó đánh con mà con không biết đường đánh lại."

Phong Ngọc Lan không hề dừng chân mà tiếp tục bước về phía trước.

Cửa nhà chị dâu Triệu đang đóng. Phong Ngọc Lan lấy chìa khóa mở cửa nhà mình ra, sắp xếp đồ đạc đâu vào đấy, nước trong nhà đã để qua mấy ngày rồi nên không uống được nữa.

Cô cầm ấm nước qua chỗ bồn để lấy nước, lúc này bồn nước không có ai, cô lấy nước xong liền quay về nhóm bếp lò để đun nước. Sau đó cô xắn tay áo lau dọn trong phòng từ trong ra ngoài bằng nước mà lần trước Đường Minh Sơn xách về.

Lúc Đường Minh Sơn trở về thì Phong Ngọc Lan đã đun nước xong, lúc này bếp lò vẫn chưa tắt, cô đun nước để tắm rửa.

Sau khi biết được chỗ này dùng để làm gì, Đường Minh Sơn đem hai cái thùng gỗ đến chỗ bồn nước rửa cho sạch rồi đặt chúng ở ban công chờ nước sôi.

Lúc còn ở quê, cây hải cẩu vàng đã được rửa rồi nhưng Phong Ngọc Lan vẫn cho vào rổ trúc rửa lại lần nữa. Đường Minh Sơn vừa bước đến cửa nhà liền chỉ vào hai thùng nước sôi nói: "Đun xong rồi, anh mang xuống giúp em nhé."

"Đi cùng đi, em cũng sắp xong rồi." Phong Ngọc Lan thu xếp đồ đạc, lấy quần áo thay, khăn mặt sạch sẽ và dầu gội. Sau đó đi theo Đường Minh Sơn xuống lầu ba.

Đường Minh Sơn thấy cô bước vào rồi mới lên lầu về nhà.

Triệu Thiên bước ra ngoài ngáp, đúng lúc nhìn thấy anh đang ngồi đọc sách ở cửa nhà thì tiến đến: "Làm gì mà chẳng sang lấy sách một ngày nào hết vậy?"

Đường Minh Sơn nhìn tay của anh ta: "Vết thương sao rồi?"

Tay của Triệu Thiên không may bị thương trong lúc làm việc.

"Đỡ nhiều rồi." Triệu Thiên ho nhẹ một tiếng, nhìn bốn phía xung quanh rồi mới nói nhỏ: "Thật ra là chẳng có chuyện gì, chẳng phải là do mẹ tôi đến hay sao? Thế nên hôm nay tôi không đến xưởng."

Phong Ngọc Lan cho thêm nước lạnh vào, cảm nhận độ ấm đã vừa rồi thì bắt đầu tắm rửa, sau đó dùng một thùng nước lạnh khác gội đầu.

Ngay khi cô quấn đầu bằng khăn xong, chuẩn bị đem đồ đạc lên lầu năm thì Đường Minh Sơn đã đến. Anh cầm theo hai cái thùng đi ở phía trước, Phong Ngọc Lan cầm mấy thứ khác theo sau.

Lầu bốn có hai người bước xuống nhìn thấy thì trêu ghẹo bọn họ vài câu. Đường Minh Sơn cười thản nhiên, bảo Phong Ngọc Lan đi tiếp.

"Em phải giặt quần áo rồi, anh đi nhanh đi."

Đến bồn nước lầu năm, Phong Ngọc Lan chuẩn bị giặt quần áo.

"Ừm."

Sau khi Đường Minh Sơn rửa sạch thùng gỗ thì múc đầy hai thùng nước rồi về nhà. Một lát sau anh cầm một cái chậu sứ sang cho Phong Ngọc Lan dùng.

Vừa khéo Phong Ngọc Lan sắp xếp quần áo cũng tiện, dầu gội đầu đều bị Đường Minh Sơn mang đi hết rồi.

Lúc Phong Ngọc Lan phơi quần áo trên sân thượng về thì trong nhà có một thùng nước sạch được đậy bằng nắp trúc, ngoài ra chẳng còn thùng gỗ nào nữa, chắc là Đường Minh Sơn đã xuống lầu để tắm rửa rồi.

Cô tháo khăn quấn trên đầu, ngồi trước cửa chầm chậm chải đầu bằng cây lược nhựa màu đỏ, gió thoảng qua rất dễ chịu.

Sau khi ngồi thêm một chốc thì Phong Ngọc Lan lại lấy đôi giày vải còn đang làm dở ra để làm tiếp. Khi Đường Minh Sơn giặt xong quần áo định lên sân thượng để phơi thì nhìn thấy số quần áo mà Phong Ngọc Lan đã phơi.

Anh vẫn phơi quần áo của mình ở bên cạnh của cô.

Lúc về đến nhà thấy Phong Ngọc Lan đang làm giày vải thì anh cũng không quấy rầy mà ngồi ở chỗ khác tiếp tục đọc sách.

Lúc này chỉ mới hơn ba giờ, vẫn còn rất sớm.

Thỉnh thoảng Phong Ngọc Lan sẽ ngẩng đầu để chuyển động cổ một chút. Lúc nghe thấy tiếng chuông xe đạp ở dưới lầu mới nhớ đến một chuyện.

"Rốt cuộc anh đã mua cái gì để tặng đấy?"

Mượn xe của người ta thì dĩ nhiên không thể đi tay không trả về rồi.

Đường Minh Sơn nghe vậy cười nói: "Mua tặng nửa kg kẹo ở Cung tiêu xã."

Đứa nhỏ bên nhà bạn cũng hơn năm tuổi rồi.

Phong Ngọc Lan nghe thế thì gật đầu, mua kẹo cũng hợp lý.

Đôi lúc ai làm việc của người nấy, đôi lúc không.

Nói chuyện được hai câu, Phong Ngọc Lan mới biết ngoại trừ buổi trưa Đường Minh Sơn sẽ ăn ở căng-tin ra thì buổi sáng và buổi chiều anh đều sẽ ăn ở nhà.

"Anh không cần phải làm ca chiều hoặc ca đêm sao?"

Phong Ngọc Lan hỏi.

Đường Minh Sơn nhớ ra anh chưa hề nói với Phong Ngọc Lan rằng anh phụ trách công việc gì trong xưởng.

"Anh là kỹ thuật viên, chỉ cần làm ca sáng thôi."

"Thế à." Phong Ngọc Lan gật đầu, nghĩ đến kết cục trở thành công cụ của anh bèn dừng việc trong tay lại, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Minh Sơn, bây giờ trên anh có người già, dưới anh có trẻ nhỏ, dù có làm việc gì đi nữa đều phải biết lo cho sự an toàn của bản thân."

Nói xong thì cô thấy chị dâu Triệu cùng với một bà thím đi từ bên chiếc ao kia sang. Cô ngay tức khắc nhớ đến cánh tay bị thương của Triệu Thiên, thế nên liền nói nhỏ nhắc đến người ta.

"Nghe này, làm cái gì cũng bất tiện, còn khiến cho người nhà lo lắng, anh có nghe em nói không đấy?"

Cô nói cả buổi trời, quay đầu thì thấy Đường Minh Sơn nhìn chằm chằm cô chẳng nói lời nào, Phong Ngọc Lan nghi ngờ.

Đường Minh Sơn cười nhẹ: "Anh đang nghe em nói đây. Yên tâm nhé, anh sẽ cẩn thận mọi việc mà."

Đang nói chuyện thì chị dâu Triệu bước đến bên cạnh. Đường Minh Sơn đứng dậy chào hỏi hai người, Phong Ngọc Lan vừa mới biết người thím bên cạnh chị dâu Triệu là mẹ của Triệu Thiên.

"Chào thím."

Phong Ngọc Lan cũng cười chào hỏi.

Mẹ của Triệu Thiên rất gầy, lông mày thưa thớt, khi nhíu mày trông có hơi là lạ, giọng nói khá trầm khàn.

"Chào, chào cháu." Mẹ Triệu Thiên lại nhìn Phong Ngọc Lan hai lần nữa mới bước vào cửa với chị dâu Triệu.

Mà Phong Ngọc Lan tiếp tục ngồi xuống nói chuyện phiếm.

"Đó là cô vợ mới của Tiểu Đường đấy à?"

Mẹ Triệu Thiên vừa vào cửa đã hỏi Triệu Thiên ngồi ở bên cạnh.

"Vâng ạ." Triệu Thiên gật đầu.

Chị dâu Triệu tiện tay đóng cửa lại.

Mẹ Triệu Thiên hừ nhẹ một tiếng: "Nhìn đã biết chẳng đàng hoàng gì."

"Người ta trông xinh đẹp có nghĩa là không đàng hoàng à? Mẹ nói vậy là không nên đâu." Chị dâu Triệu nhíu mày nói.

Mẹ Triệu Thiên nhìn cô ấy: "Bộ cô quên chuyện của em họ cô với Tiểu Đường rồi à?"

"Chẳng ai nợ ai. Tiểu Đường người ta giúp Triệu Thiên nhà mình không ít chuyện, chỉ vì một chuyện không đâu mà khiến nhà người ta mích lòng thì Triệu Thiên phải làm thế nào đây?"

Chị dâu Triệu lấy câu mà Triệu Thiên nói với cô để nói với mẹ chồng. Triệu Thiên nhân lúc mẹ anh ta không để ý mà giơ ngón tay cái lên với chị dâu Triệu.

Chị dâu Triệu cười.

"Lời này cũng hợp lý, nhưng tôi vẫn phải dặn dò cô vài câu." Mẹ Triệu Thiên vẫn giữ vững quan điểm của mình: "Cô vợ kia chẳng phải người đàng hoàng gì đâu, cô tránh xa ra người ta ra một chút. Còn về phần mấy người kia giải quyết như thế nào thì là chuyện của mấy người đó.”

Chị dâu Triệu xem như không nghe thấy gì cả, sắp xếp những món ăn cô ấy mang từ quê lên, còn lấy một phần để tặng sang cho nhà cách vách.

"Đây là do mẹ chị gửi, luôn được đặt trong hầm, tuy trông vậy thì chứ ăn cũng ngon lắm đấy."

Chị dâu Triệu đặt thẳng năm, sáu củ khoai đỏ thẫm lên bếp lò bên cạnh bọn họ.

"Trước đây có vài hiểu lầm, mong cô đừng để bụng."

Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn ngay lập tức hiểu được.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp