Thế nhưng Kiều Tư Vũ lại lợi dụng lúc anh đến xưởng mà đến nhà của anh, cầm dao bổ củi kê vào cổ để uy hiếp mẹ Đường, nếu không cho cô ta gả vào nhà thì cứ để cô ta chết ở trước cửa nhà họ.
Để được gả vào nhà, sau khi mẹ Đường đồng ý với Kiều Tư Vũ thì cô ta liền mang theo bọc đồ vào ở.
Sau một khoảng thời gian, khi Đường Minh Sơn về nhà nghỉ ngơi mới phát hiện Kiều Tư Vũ đã ở đó nhiều ngày rồi.
"Bọn anh không lĩnh giấy chứng nhận, cô ta ở trong nhà, anh thì ở trong xưởng, tránh được thì tránh, tám tháng sau, Nguyên Khang được sinh ra.
Đường Minh Sơn thở dài.
"Nguyên Khang không phải là con của anh. Sau khi chị cả lấy chồng thì sức khỏe của mẹ chẳng còn tốt nữa. Kiều Tư Vũ có thai thì bà rất vui vẻ, sức khỏe cũng tốt hơn nhiều."
Kiều Tư Vũ lợi dụng điều này để dỗ ngọt mẹ Đường, thế nhưng hai người lại chẳng có chút tình cảm. Lúc Kiều Tư Vũ trở dạ thì bị Đường Minh Sơn bắt gặp lúc cô ta lén lút gặp mặt với người đàn ông khác.
Tuy không nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông đó nhưng hành động của họ lại vô cùng thân mật, vừa nhìn đã thấy sâu đậm.
Người đàn ông vội chạy trốn, bỏ lại Kiều Tư Vũ một mình hoảng sợ không thôi. Nhưng Đường Minh Sơn không đuổi theo, cũng không chất vấn Kiều Tư Vũ mà lạnh lùng nhìn cô ta.
Sau khi sinh Nguyên Khang ra, ở trong nhà họ Đường một tháng thì Kiều Tư Vũ chột dạ đòi ly hôn. Vốn dĩ hai người không có giấy chứng nhận, nhưng về mặt ly hôn này thì Kiều Tư Vũ lại làm ầm cả lên, hơn nữa còn tự cho mình là người bị hại. Cô ta nói rằng Đường Minh Sơn đối xử không tốt với cô ta, còn nói rằng cơ thể của anh "không được".
Nhà họ Kiều đoạn tuyệt với bọn họ không lui tới nữa, còn tuyên bố sẽ không nhận Nguyên Khang làm cháu ngoại.
Phong Ngọc Lan nghe chuyện này xong, không nhịn được hỏi nhỏ: "Nói thế có nghĩa là cơ thể anh không sao cả?"
"Không sao cả."
Đường Minh Sơn nói vô cùng nghiêm túc.
Nghe thế, Phong Ngọc Lan kéo chăn phủ lên cả người.
Nhận ra hành động của cô, Đường Minh Sơn ngay lập tức nói: "Yên tâm đi. Chúng mình cứ từ từ, anh sẽ không làm bậy đâu."
"Được."
Phong Ngọc Lan cảm thấy Đường Minh Sơn rất đáng thương, bị người khác biến thành công cụ thì không nói, sau này còn bị phán án tử không rõ nguyên do nữa.
Hai người lại nằm xuống lần nữa.
Phong Ngọc Lan thấy mình có rất nhiều câu hỏi nhưng lại chẳng có câu nào bật thốt ra khỏi miệng. Không chờ cô sắp xếp rõ ràng thì chợt nghe thấy Đường Minh Sơn ở bên cạnh nói.
"Trong nhà ngoại trừ anh ra thì chỉ có cha là biết thân thế của Nguyên Khang. Trẻ con vô tội, thế nên bọn anh giữ lại Nguyên Khang, cũng để khiến cho mẹ đỡ buồn rầu."
Phong Ngọc Lan nhẹ nhàng đáp, thì ra đây là nguyên nhân khiến cho tình cha con trở nên xa cách.
Truyện nam chủ ấy mà, lý lịch như vậy cũng không ngạc nhiên lắm. Dù sao nhà họ Đường cũng giữ nó lại, đối xử tốt với nó. Nếu như theo sách thì có lẽ đã trở thành trẻ mồ côi rồi.
Nhưng mà sau này Nguyên Khang cũng sẽ rất thê thảm, bị mẹ kế ngược đãi hành hạ. Thế nhưng lúc ấy trong sách người nhà họ Đường không hề xuất hiện. Cốt truyện chỉ xoay quanh cuộc sống của Nguyên Khang và mẹ kế ở nhà ngang.
Trong dòng suy nghĩ miên man, Phong Ngọc Lan nhanh chóng thiếp đi.
Hôm sau cô bừng tỉnh bởi tiếng gà trống trong nhà gáy vào buổi sáng.
Cô ngồi dậy, bên cạnh đã không còn ai, cửa phòng khép chặt.
Phong Ngọc Lan dụi mắt, sửa sang xong thì ra khỏi phòng.
Lúc này mẹ Đường đang nói chuyện với Đường Minh Sơn trong sân, trước mặt là những búp măng mới nhú.
Bùn đất vẫn còn bọc kín, có lẽ vừa mới đào không lâu.
"Nước rửa mặt ở bên kia." Đường Minh Sơn thấy cô đi ra liền chỉ vào cửa nhà bếp.
"Ngủ thêm chốc nữa đi, dù sao cũng không có việc gì cả." Đêm qua mẹ Đường biết rằng Phong Ngọc Lan không về nhà.
"Con đã dậy trễ lắm rồi ạ." Phong Ngọc Lan hơi xấu hổ, sau khi cô rửa mặt thì Đường Minh Sơn đứng dậy đưa cốc và bàn chải đánh răng sang cho cô.
"Cốc này là của anh, nhưng anh đã rửa qua ba lần rồi, sạch lắm."
Đường Minh Sơn nói.
Bàn chải đánh răng là đồ được chuẩn bị sẵn.
Thấy cuộc sống ở chung của Đường Minh Sơn và Phong Ngọc Lan, mẹ Đường lại càng cười tươi hơn.
Sau khi Phong Ngọc Lan ăn cơm sáng mà họ để lại cho cô thì ra khỏi nhà bếp, bắt gặp Nguyên Khang chạy từ bên ngoài vào sân, vẻ mặt cuống cuồng: "Anh Xuyên Tử lại bị đánh nữa rồi."
"Nói bao nhiêu lần rồi." Mẹ Đường đánh nhẹ mỗi đứa một cái: "Đó là mẹ ruột của Xuyên Tử, không phải mẹ kế."
Phong Ngọc Lan hơi tò mò, hỏi Đường Minh Sơn ở bên cạnh có chuyện gì thế.
Đường Minh Sơn nói: "Năm đó anh trai của Xuyên Tử bất ngờ qua đời, cha mẹ của nó nghe lời người lớn trong nhà nên tách nhau ra sống riêng để tích phúc cho con cháu. Hai năm sau Xuyên Tử đã bốn tuổi, mẹ nó về nhà nó cũng không biết là ai, nghe người khác nói bậy là mẹ kế nên cho rằng đó là mẹ kế."
Hơn nữa mẹ của Xuyên Tử tính tình vốn nóng nảy. Đôi khi Xuyên Tử mắc lỗi mà không biết ăn năn thì dĩ nhiên mẹ Xuyên Tử sẽ chỉnh đốn nó lại.
Sau đó Xuyên Tử càng chắc chắn đây là mẹ kế.
Đôi khi mẹ của Xuyên Tử nóng giận quá cũng tự bảo mình là mẹ kế.
Mẹ chồng của cô ấy thỉnh thoảng cũng che chở cho Xuyên Tử, mắng mẹ của Xuyên Tử như thể cô ấy là mẹ kế. Dần dần Xuyên Tử đinh ninh rằng cô ấy là mẹ kế.
Mấy thằng nhóc ở trong nhóm cũng cho rằng Xuyên Tử có một người mẹ kế thật gay gắt.
"Hai năm không hề gặp mặt lấy một lần sao?"
Phong Ngọc Lan ngạc nhiên nói.
"Mê tín lạc hậu ấy mà." Đường Minh Sơn gật đầu.
Phong Ngọc Lan lắc đầu, đúng thật là mê tín quá.
Sáng sớm Đường Văn Tuệ phải đi hái cây hải cẩu vàng, lúc trở về thu hoạch được rất nhiều. Bởi vì ngày mai Đường Minh Sơn phải bắt đầu làm việc nên sau khi ăn cơm xong hai người liền chuẩn bị quay về huyện.
"Nguyên Khang cũng không vội đi cùng các con, mẹ cũng không nỡ. Đợi nó lớn thêm chút nữa thì các con đón về nhé." Mẹ Đường xoa đầu Nguyên Khang, cười nhìn hai người.
"Được ạ."
Đường Minh Sơn gật đầu.
Phong Ngọc Lan lấy hết kẹo trong túi đưa cho Nguyên Khang.
Nguyên Khang hỏi nhỏ: "Mẹ ơi, khi nào mẹ lại về thăm con ạ?"
"Khi rảnh mẹ lại về nhé. Cha con không rảnh mẹ cũng về." Phong Ngọc Lan cười nói.
Nguyên Khang nghe vậy đã cảm thấy thỏa mãn, cười tươi thật tươi.
"Minh Sơn à, những lời mà anh hai nói con đừng để bụng. Đừng để cha mẹ lo lắng, biết chưa?"
Mẹ Đường còn kéo Đường Minh Sơn sang một bên dặn dò.
"Biết rồi ạ, mẹ cũng giữ gìn sức khỏe."
"Sức khỏe của mẹ tốt lắm." Mẹ Đường cười tủm tỉm nhìn về phía Phong Ngọc Lan đang nói chuyện với Nguyên Khang: "Cô gái tốt như con bé, đừng có mà không biết hài lòng đấy. Lo mà tốt với người ta, chung sống hòa thuận với nhau nghe chưa?"
"Vâng ạ."
Khóe miệng Đường Minh Sơn cong lên.
Trong nhà cho không ít cây hải cẩu vàng và măng lột vỏ. Đường Minh Sơn buộc chúng vào cổ trước xe đạp, dắt xe đến trước cửa đội sản xuất rồi mới leo lên xe, chở Phong Ngọc Lan về thị trấn.
Đường Minh Sơn dừng xe trước cửa nhà ngang, Phong Ngọc Lan vội vàng leo xuống, thừa dịp anh không để ý mà nhảy hai cái.
"Anh còn phải đi trả xe."
Đường Minh Sơn nói.
"Ừm." Phong Ngọc Lan gật đầu: "Vậy em về nhà trước."
"Để anh cầm cái này cho." Đường Minh Sơn định nhận lấy măng nặng hơn.
"Không cần đâu, em cầm được mà." Phong Ngọc Lan cười, một tay cầm rau và cây hải cẩu vàng, một tay xách theo túi măng bước vào cửa.
Đám trẻ đang chơi đùa ngoài con đập, bỏ khăn, lăn vòng và cả bóng rổ nữa. Bên cạnh còn có mấy thím và chị dâu đang chờ.
Có người chào hỏi với cô, cô liền cười đáp lời, bước nhanh qua dãy hàng lang dài rồi lên lầu.
"Đồng chí Tiểu Đường có phúc ghê, trông cô vợ mới này đẹp thật đấy."
Một thím nói khẽ với người bên cạnh.
Người nọ cũng tò mò: "Vậy vợ trước trông như thế nào?"
"Không biết nữa. Đồng chí Tiểu Đường mới vừa được điều tới nhà ngang vào năm ngoái, còn chuyện ly hôn đã qua nhiều năm rồi.
"Thế à."