Một bình rượu, tên Hận Vãn, đây là bình duy nhất Lạc Hà để lại cho Bách Lý Đông Quân.
Hận gặp nhau muộn, không biết đây là lời hắn muốn nói với Bách Lý Đông Quân hay để lại cho Bách Lý Đông Quân nói với cô gái kia.
Dù sao thì Bách Lý Đông Quân và ngồi đối diện nhau, trước mặt chỉ còn bình rượu này.
“Nguyệt Dao cô nương. Bây giờ ta đang có rất nhiều tâm trạng, nàng có thể nói chuyện nàng muốn nói.” Bách Lý Đông Quân trầm giọng nói.
Nguyệt Dao cười khổ một cái: “Không phải chuyện tốt lành gì. Có lẽ sẽ khiến tâm trạng của ngươi càng không tốt.”
“Thế thì đừng nói.” Bách Lý Đông Quân uống một ngụm rượu buồn: “Giờ ta có vận mười lần chân khí cũng không nghe thấy tiếng mắng chửi nữa rồi.”
Nguyệt Dao thở dài một tiếng: “Nhưng nếu không nói, e là tâm trạng không chỉ là không tốt.”
Bách Lý Đông Quân giơ tay vỗ trán: “Chẳng trách sư phụ bỏ đi ngay lúc này, rõ ràng là ông ấy sợ có chuyện phiền phức tới tìm mình.” “Đúng vậy, nếu có sư phụ ngươi ra tay, chuyện này sẽ rất đơn giản. Thực ra, phụ thân ta biến thành như vậy có liên quan tới sư phụ ngươi.” Nguyệt Dao chậm rãi nói.
Bách Lý Đông Quân nhướn mày: “Phụ thân nàng?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play