Trên Thương Sơn có một gian nhà tranh, bên ngoài nhà tranh có một cái bàn đá và hai chiếc ghế mây. Bách Lý Đông Quân cầm một bình rượu từ trong phòng ra, y nhìn Nguyệt Dao, Nguyệt Dao cũng nhìn y.
Lại không biết phải nói gì.
Nguyệt Dao nhận bình rượu, rót cho mình một chén rồi cười nói: “Đây là Phong Hoa Tuyết Nguyệt à?” Cô cầm bình rượu lên, rượu đổ ra óng ánh long lanh như nước suối.
“Nhiều năm qua, ta luôn chờ tỷ tỷ.” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nói.
“Hả?” Nguyệt Dao ngửa đầu lên uống một chén, chỉ cảm thấy toàn thân lập tức trở nên mát mẻ thoải mái.
“Trong thời gian đó, ta gặp được những cô gái xinh đẹp khác cũng chỉ có một suy nghĩ, cho dù các cô ấy có đẹp, nhưng vẫn không bằng một phần vạn tỷ tỷ.” Bách Lý Đông Quân cười nói.
Thân thể Nguyệt Dao đột nhiên run nhẹ, xoa nhẹ bàn tay lên cánh tay: “Ngươi nói cứ như lần này ta tới tìm ngươi là để kết hôn ấy.” Bách Lý Đông Quân quay đầu sang: “Chẳng lẽ không đúng à?” Nguyệt Dao vẫn nở nụ cười khuynh quốc khuynh thành, nhưng giọng điệu lại có vẻ xa cách: “Nhưng đây mới là lần thứ hai chúng ta gặp nhau.”
“Thật không? Chẳng lẽ không phải chúng ta đã ở bên nhau sớm chiều suốt mấy trăm ngày đêm à?” Bách Lý Đông Quân cũng rót cho mình một chén rượu, uống xong cười ha hả nói: “Tuy lúc đó nàng chỉ tướng mạo bình thường.”
Nguyệt Dao sửng sốt, ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc: “Ngươi đang nói gì thế?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play